Chương 23: (Vô Đề)

Lúc Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ chạy về nhà, cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người đang nghi ngờ mình chỉ vì cô tiêu diệt âm khí quá sạch sẽ.

Nhưng cho dù có biết đi chăng nữa thì chuyện mà Tô Trầm Hương làm vẫn hợp tình hợp lý.

Âm khí chính là thức ăn.

Câu kia nói thế nào nhỉ?

Lãng phí thức ăn là một điều đáng xấu hổ.

Sao cô lại không thể ăn sạch sẽ thức ăn của mình được cơ chứ?

Là một tấm gương nhỏ tiêu biểu cho chuẩn mực về cả đạo đức lẫn lối sống tiết kiệm, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy mình xứng đáng được khen ngợi vì biết ăn sạch thức ăn.

Nhưng cô không hề biết rằng có người lại đang đố kỵ với mình nên 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ mua đồ ăn bên ngoài, đeo ba lô trên lưng rồi trở về nhà.

Nhà bên cạnh đã được giăng dây phong tỏa, không gian cực kỳ tĩnh lặng, cả tầng này cũng rất yên bình.

Xảy ra sự việc lớn như vậy, tạm thời đã không còn ai dám sống trong tầng này nữa, ngoại trừ anh em nhà họ Tô gan lớn tày trời.

Cô bước vào trong chiếc thang máy đã không còn đông đúc như trước, sau đó đi lên lầu trên. Vừa vào đến cửa, cô đã vội vàng lấy gói mì giòn ra rồi cắn một miếng.

Sợi mì giòn giòn mặn mặn, xen lẫn vị cay nhẹ, hương vị vô cùng ngon.

Tô Trầm Hương hạnh phúc đến nỗi hai mắt híp lại.

"Đại nhân… " Tiểu Bạch run rẩy nhìn Tô Trầm Hương đang gặm sợi mì giòn đỏ như máu, cũng không biết tổ tông nhà mình lại đi vơ vét thức ăn ở nơi nào, cẩn thận tiến lại gần.

Hiện tại cô ấy không còn lo lắng Tô Trầm Hương sẽ làm tổn thương mình nữa.

Tuy nhiên, khí tức của lệ quỷ khiến cô ấy không thể thở nổi nên vẫn còn thấy hơi sợ mỗi khi lại gần Tô Trầm Hương. Lúc thấy Tô Trầm Hương không chút do dự gặm cả một miếng mì giòn, Tiểu Bạch vô cùng kinh hãi.

Ăn uống phóng khoáng như vậy, trông không hề giống với vị đại nhân luôn đề cao sự tiết kiệm nhà cô ấy một chút nào.

"Cô đã nói cho cảnh sát biết tình hình chưa?" Tô Trầm Hương gặm một miếng mì giòn, ɕảɷ ŧɦấy bụng no căng, hài lòng đi vào trong nhà, lấy chiếc bánh mì đỏ như máu ra, cắn hai miếng lớn, ɕảɷ ŧɦấy rất thỏa mãn với cơn thèm ăn dạo này của mình. Lúc này, cô mới đặt kẹo râu rồng và thùng Coca cola lớn mua ở siêu thị lên trên chiếc bàn trong phòng khách, bật TV lên, thờ ơ hỏi.

Cô mang một dáng vẻ như đang thưởng thức kỳ nghỉ hè của mình một cách bình yên, trong tay là đồ ăn vặt của lệ quỷ, trông rất tự tại.

Tiểu Bạch không thể hiểu nổi tại sao Tô Trầm Hương – người ngày nào cũng luôn miệng hô "chịu đói cũng là một kiểu tu hành" mà hôm nay lại hào phóng đến vậy, trên mặt mang theo nụ cười biết ơn, cô ấy lại gần nói: "Tôi đã nói hết rồi. Nếu không phải là nhờ đại nhân thì tôi cũng không dám đến gần thiên sư."

Thân là một lệ quỷ, theo bản năng sẽ ɕảɷ ŧɦấy sợ hãi, không tin tưởng thiên sư.

Dù sao thì chỉ cần một vài câu không phù hợp là họ sẽ đánh cho lệ quỷ tan biến, đó vốn dĩ là phong cách của thiên sư.

Vậy nên, cô ấy thường luôn e sợ và đầy cảnh giác đối với các thiên sư.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra… thiên sư cũng không phải kiểu người không biết phân biệt tốt xấu.

Thiên sư cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe cô ấy khóc lóc kể lể về nỗi oan khuất của mình và tình nguyện đòi lại công lý cho cô ấy.

Cũng sẽ… tha cho cô ấy.

"Nhưng vị thiên sư kia lo tôi sẽ làm hại đến người sống nên đã hạ cấm chế lên người tôi, một khi tôi có ý muốn hại người thì sẽ lập tức tan thành tro bụi." Đây chính là cách để thiên sư phòng ngừa thủ đoạn hại người của lệ quỷ.

Mặc dù nghe có vẻ như mình không được tin tưởng nhưng Tiểu Bạch lại ɕảɷ ŧɦấy như vậy cũng rất tốt.

Cũng không biết là do đã nói hết những oan ức của mình hay vì nguyên nhân nào khác mà lệ khí trên cơ thể cô ấy tiêu tan đi rất nhiều. Mặc dù chiếc váy đỏ trên người vẫn rực rỡ như cũ nhưng dường như cô ấy… Tô Trầm Hương nhìn Tiểu Bạch, nghiêng cái đầu nhỏ.

"Vết thương trên mặt của cô đã tốt hơn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!