Chương 22: (Vô Đề)

Cậu ɕảɷ ŧɦấy đầu mình đau như búa bổ.

Vì cuộc sống quá mức khắc nghiệt nên từ lâu cậu đã không thể đồng cảm hay quan tâm đến người nào khác.

Nhưng cô bé này lại dễ dàng bị lừa như vậy, nếu cứ tùy tiện thả ra ngoài xã hội thì chẳng khác nào là đang phạm tội.

"Tôi sẽ trả tiền cho cậu." Cậu ðột nhiên nói.

"Hả?"

"Mỗi lần đuổi quỷ xong, bùa hộ mệnh trên người tôi có thể giữ được tầm bốn hoặc năm ngày để che giấu mùi hương trên cơ thể."

Trần Thiên Bắc vuốt ve mấy tấm bùa hộ mệnh được chế tạo thành các loại phụ kiện khác nhau trên người mình, cụp mắt nhìn Tô Trầm Hương, từ tốn nói:

"Sau này, ngoài những lúc gặp phải lệ quỷ hung ác, tôi sẽ đến Bạch Vân Quan xin trợ giúp, còn lại thì sẽ nhờ tới cậu."

Hơn nữa, cậu còn giữ một vài lời trong lòng, chưa tiện nói ra.

Tô Trầm Hương diệt quỷ còn nhanh gọn hơn cả Bạch Vân Quan.

Phải nói là vô cùng sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào còn sót lại trên cơ thể cậu… Âm khí của lệ quỷ bị loại bỏ triệt để, khiến cơ thể hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm, từ trước đến nay, cậu chưa từng có ɕảɷ giác này.

Tô Trầm Hương nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, trong lòng ɕảɷ ŧɦấy lệ quỷ càng hung ác thì sẽ càng thơm ngon hơn.

Nhưng suy cho cùng thì thời gian cô và Trần Thiên Bắc quen nhau cũng chưa được bao lâu, có lẽ cậu vẫn còn chút phân vân rằng không biết có liên lụy gì đến bản thân hay không, thời gian còn nhiều.

Qua một khoảng thời gian sau, cậu sẽ nhận ra cô là lựa chọn tốt nhất.

Cô 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ nói: "Được, đợi năm ngày nữa tôi sẽ lại… diệt quỷ cho cậu."

Ba gói mì giòn này khá to, như vậy thì cô có thể ăn thỏa thích rồi.

Hơn nữa, đến lúc đó sẽ còn có thêm nhiều lệ quỷ mới được đưa tới trước cửa nhà cô hơn. Tô Trầm Hương chợt nhận ra, cuộc sống hiện tại của mình thật hạnh phúc, có thể tùy ý ăn bất cứ thứ gì mà mình muốn.

Tất cả những việc này đều là nhờ gặp được Trần Thiên Bắc.

Tuy vẫn còn xa lạ nhưng giờ đây trong lòng Tô Trầm Hương, cậu đang chiếm vị trí số một, cô rất lo cho sức khỏe của cậu, quan tâm hỏi: "Vậy mấy ngày này cậu nhớ ăn uống đầy đủ nhé, phải ăn thật no, thân thể khỏe mạnh thì mới có thể chống lại được lệ quỷ."

ཞõ ཞàŋɠ là cô đang quan tâm đến cậu nhưng theo bản năng mách bảo, Trần Thiên Bắc lại ɕảɷ ŧɦấy dường như ánh mắt cô nhìn mình có chút kỳ lạ.

Thiên sư.

Ít nhiều đều sẽ có điểm kỳ lạ.

Huống chi lại không biết thứ hoang dã này xuất thân từ đâu.

Trần Thiên Bắc "Ừm" một tiếng rồi lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đưa điện thoại di động cho cậu, hai người lưu lại ID Wechat của nhau.

"Sau này chúng ta cũng tiện liên lạc hơn."

"Gửi cho tôi số tài khoản ngân hàng của cậu."

"Để làm gì?" Tô Trầm Hương nghi ngờ hỏi.

"Cậu giúp tôi diệt quỷ, đương nhiên tôi sẽ phải tiền cho cậu." Trần Thiên Bắc kiên nhẫn giải thích với tiểu thiên sư thiếu kinh nghiệm này, ðột nhiên nhíu mày hỏi: "Anh của tôi vẫn chưa nói cho cậu biết là thiên sư nhận việc sẽ được trả tiền sao?"

Không thể nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!