Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ cất gói mì giòn và chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại. Cô quay đầu lại nhìn thiếu niên xa lạ phía sau.
Cậu đứng dậy, dáng người cao lớn và gầy gò, có một khuôn mặt rất điển trai. Vẻ ngoài không những ngây ngô mà còn ẩn chứa sự u ám khó diễn tả.
Nhưng có vẻ cậu không phải là một chàng trai u sầu.
Hơn nữa… hơn nữa lại giống kiểu người mà nếu ai đó nói lời không hợp ý sẽ đánh người đó, có ɕảɷ giác như không thể động vào con người nóng nảy này.
Cậu cao hơn Tô Trầm Hương rất nhiều. Lúc cậu đứng trước mặt cô còn khiến người khác ɕảɷ ŧɦấy áp lực hơn so với lúc đang ngồi.
Nhưng Tô Trầm Hương không ɕảɷ ŧɦấy bất kì sự áp lực nào.
Hồi trước, khi còn ở căn nhà cổ, lệ quỷ cao ba mét cũng bị cô đánh thành nhân bánh đấy thôi.
Cô chỉ ɕảɷ ŧɦấy lạ ở chỗ là dường như người này có quen biết mình.
Thấy cô bé ngây thơ đang nhìn mình, Trần Thiên Bắc lắc nhẹ để cơ thể trở nên thoải mái hơn, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ… Nhiều năm như vậy, gia đình đã mời không biết bao nhiêu thiên sư nổi tiếng xem qua vấn đề cơ thể của cậu nhưng họ đều bó tay và không có biện pháp nào.
Dù tạm thời đã loại trừ được lệ quỷ đeo bám trên người mình nhưng về sau sẽ còn xuất hiện thêm nhiều vấn đề quỷ dị hơn.
Vì điều này, suốt những năm qua, cậu đã phải sống trong mệt mỏi, cũng dần tránh xa đám đông chỉ vì không muốn sự cố phát sinh trên cơ thể mình sẽ gây ảnh hưởng đến những người vô tội.
Nhưng giờ đây, một vấn đề mà tất cả những thiên sư nổi tiếng đều rất đau đầu, ɕảɷ ŧɦấy khó xử lại được một cô bé giải quyết xong xuôi.
Tạm thời, vấn đề này đã được giải quyết nhưng dường như cô bé này không hề quan tâm đến điều khác lạ trên cơ thể cậu.
Mặc dù cảm ơn cô đã giúp cậu một tay hay chỉ giúp đỡ tạm thời, khiến lệ quỷ bị đuổi đi nhưng sẽ sớm có thêm nhiều lệ quỷ mới bị thu hút đến, muốn chiếm hữu thân thể của cậu. Trần Thiên Bắc dùng giọng điệu khô khan nói với Tô Trầm Hương: "Cảm ơn cậu."
Mặc dù chỉ giúp một chút nhưng cậu vẫn muốn cảm ơn, ít nhất là tự mình cảm ơn cô gái này.
"Không có gì." Tô Trầm Hương nói.
"Cách cậu đuổi lệ quỷ đi rất lợi hại. Tôi chưa từng nhìn thấy." Cô chỉ đứng bên cạnh cậu vỗ tay mấy cái, lệ quỷ đã biến mất không thấy tung tích. Trần Thiên Bắc chưa từng nghe ai nhắc đến loại kỹ năng này bao giờ.
Dù là thiên sư tài năng đến đâu, họ cũng phải sử dụng bùa chú hoặc pháp khí gì đó.
Nhưng cô lại làm mọi thứ một cách dễ dàng như đang chơi đùa.
Nhìn vào tiểu thiên sư ཞõ ཞàŋɠ chưa có kinh nghiệm, Trần Thiên Bắc nghĩ đến những rắc rối không mấy yên bình trong giới thiên sư, cậu nhíu mày một chút, không thể không liên tưởng đến sự cố ở hạng mục Trung Hoàn trước đây.
Khi đó cậu không mấy quan tâm đến, lười quản sự sống chết của người khác.
Nhưng vì hiện tại Tô Trầm Hương đã giúp mình, cậu ɕảɷ ŧɦấy rằng mình nên nhắc nhở cô một câu.
Cậu đứng bên cạnh chậu hoa, chậm rãi nói: "Sau này lúc đuổi quỷ thì phải cẩn thận một chút, đừng đắc tội với người khác." Sắc mặt của cậu trở nên trắng bệch hơn bình thường, Tô Trầm Hương hơi ngẩn người.
"Ý của cậu là…"
"Trước đó, anh trai tôi được cậu cứu ở Trung Hoàn, cậu đã phá mất một cái bẫy."
"Ồ, cậu là em trai của Trần Tổng à?" Tô Trầm Hương hoảng hốt nhớ lại, Trần Tổng thực sự đã nói rằng anh ấy có một người em trai.
…Tên là gì nhỉ?
"Hạng mục Trung Hoàn là một cái bẫy do người nào đó cố ý tạo ra. Để tạo ra cái bẫy như vậy, người ấy đã tập hợp lệ quỷ từng giết chết nhiều mạng người để lấp vào đó, không phải là chuyện tốt." Ban đầu, Trần Thiên Bắc không định nhiều chuyện nhưng thấy Tô Trầm Hương vừa giúp mình nên cậu phải cố gắng duy trì thân thể bị choáng, kiên nhẫn nói với cô: "Vậy cậu đây là một thiên sư… tự do sao?"
Không có kiến thức chuyên môn cần có của một thiên sư, nhìn qua giống như tân binh.
Hơn nữa, cô đuổi quỷ mà không yêu cầu cậu phải trả tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!