Cô bé lẩm bẩm oán trách.
Trần Thiên Bắc… Trần Thiên Bắc hôm nay cũng im lặng.
Là một căng tin có quy mô lớn, xin gì được nấy, cung cấp đồ ăn bất cứ lúc nào nên cậu cũng không muốn nói gì.
Cậu chỉ muốn giữ lấy nhóc con đang ăn còn không ngậm nổi miệng bên cạnh, kìm lại.
Hôn cô hai cái.
Nhưng Trần thiếu có tà tâm nhưng lại không có gan.
Cậu vẫn chưa tỏ tình.
Chỉ sợ sẽ để thực khách biết tâm tư bé nhỏ trong lòng mình, rồi lại dè chừng bỏ chạy, cậu cứ kìm nén đi theo bên cạnh Tô Trầm Hương, trong tay còn cầm một ít đồ ăn ngon.
Tiện thể, cậu nhìn Trần Giang Nam lén lút bỏ cây đèn dầu nhỏ đã cháy cạn vào trong túi nhỏ của mình… Tô Trầm Hương không ăn được cây đèn dầu này nên đã rơi vào tay Trần Giang Nam và trở thành một món đồ chơi.
Chủ tịch Trần cười tít mắt vuốt ve đứa con trai ngoan ngoãn cần cù chăm lo chuyện gia đình, còn biết vơ đèn dầu về nhà, anh ấy đi bên cạnh hai đứa trẻ, cảm thấy bản thân cực kỳ an toàn.
Nhưng đến khi vào bàn ăn, nhìn đủ loại món ngon đầy ắp trên bàn, chủ tịch Trần do dự một lát rồi nhìn Tô Trầm Hương.
Họ đều ngồi cạnh bàn ăn.
Sắc mặt của người đàn ông dã chiến tái nhợt, hoàn toàn không nhìn nhiều tới mấy món ngon đó.
Từng trải qua thế giới luân hồi trước đó, anh ta biết, bóng tối của sự chết chóc có thể ẩn giấu phía sau những món ngon này.
Có ai dám ở một nơi kỳ quái như vậy, rồi ăn đồ ăn của một người kỳ quái mang lên?.
– Đó chẳng phải là trò đùa sao?
Người đàn ông dã chiến rất có kinh nghiệm, lấy bánh mì và nước trong bao lô leo núi của mình ra, đưa một ít cho từng người.
Có thể thấy, mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm đến sống chết của họ, anh ta vẫn mạnh miệng nhưng lại mềm lòng.
Vì anh ta không hề đụng vào đồ ăn trên bàn nên mấy người trung niên đang liếm khóe miệng, nóng lòng muốn thử đồ ăn cũng cố nhịn chứ không dám nhìn thêm.
Người phụ nữ cứng đờ đứng ở một bên lại đứng trong bóng tối của phòng ăn, thẫn thờ nói:
"Mọi người ăn nhiều một chút. Bánh mì và nước không đủ dinh dưỡng."
Giọng nói của cô ta vô cùng u ám và lạnh lùng, ánh mắt đặt trên người Trần Giang Nam.
Trong túi quần áo của Tiểu Quỷ lộ ra một góc của đèn dầu.
Đứa bé nhỏ nhắn ngồi bên cạnh cha mình với vẻ đáng thương, rúc thành một cục, uất ức!
Chủ tịch Trần cảnh giác kéo con trai vào lòng.
Người phụ nữ đột nhiên cử động.
Một quả bóng rơi xuống đất vì đứa nhỏ bị dọa đến mức mở to mắt mà buông tay.
Lông lốc lông lốc, lăn đến dưới chân của người phụ nữ.
Người phụ nữ giẫm một chân lên quả bóng.
Đứa nhỏ đau lòng đến nỗi che miệng lại, quay đầu nhìn cha mình với vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng ngập tràn trong mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!