Tô Trầm Hương là một cô gái rất xinh đẹp.
Khi cô dịu giọng, tỏ vẻ đáng thương muốn năn nỉ chuyện gì đó thì rất ít người có thể từ chối.
Trong góc khuất của vườn hoa, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên tái xanh, cuộn chặt tay như thể đang kiềm chế gì đó, hoang mang nhìn cô gái không sợ chết đang đến gần mình.
Người ta thường có câu "điếc không sợ súng", chắc là dùng để nói đến những người như cô gái này.
Thấy cậu cao ráo, đẹp trai thì mặc kệ mọi thứ, lập tức đến gần để bắt chuyện!
Trần Thiên Bắc cảm thấy tức muốn chết.
Vấn đề trên người cậu ấy vô cùng nghiêm trọng.
Cậu mới chỉ làm kiểm tra được một nửa thì đã không chịu nổi nữa, sợ gây họa cho bệnh viện nên mới trốn ra ngoài.
Hai người chăm sóc cậu đã vào bệnh viện để gọi người đến giúp nên cậu chỉ có thể chờ ở chỗ này, đợi người giỏi hơn đến giải quyết rắc rối trên người mình.
Bây giờ đang là mùa hè, đi cùng cái nắng như thiêu như đốt là tiết trời oi bức. Cậu tưởng rằng sẽ không có ai nhàn rỗi đi dạo trong vườn hoa đổ nát của bệnh viện này.
Nhưng cậu không ngờ rằng, nơi đây không chỉ có người mà hình như người ấy còn rất quen thuộc với địa điểm này.
Cậu đột nhiên lấy thứ gì đó trong túi áo ra rồi ném mạnh về phía Tô Trầm Hương.
"Tránh ra." Thứ cậu vừa ném ra đập vào người Tô Trầm Hương rồi rơi xuống đất.
Đó là một cái bùa hộ mệnh làm bằng ngọc trắng, được chạm khắc tinh xảo.
Cái bùa hộ thân nằm trên đất, mặc dù được làm bằng chất liệu rất dễ vỡ nhưng khi rơi xuống chân của Tô Trầm Hương thì nó lại không bị làm sao, chỉ lăn hai vòng rồi dừng lại.
Tô Trầm Hương bỗng cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô nhìn bùa hộ thân dưới đất. Khi bùa hộ thân chạm vào cánh tay, cô cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc… giống như lúc cô còn sống ở nhà cổ. Nhà cổ luôn đóng cửa không cho cô rời đi, chỉ cần cô chạm vào cửa sẽ truyền đến cảm giác đau nhói, cả người mất hết sức lực.
Nhưng sức mạnh tỏa ra từ lá bùa của ngôi nhà cổ lợi hại hơn cái này nhiều. Cái bùa hộ thân này cũng chỉ như kiến cắn một chút mà thôi.
Nhưng như thế cũng đã rất mạnh rồi… giống với loại bùa trong khu nội trú của bệnh viện này, không có bất cứ tác dụng gì với Tô Trầm Hương.
Thực ra có khá ít lá bùa có thể tác động đến cô nhưng cô không hiểu tại sao thiếu niên xa lạ trước mặt lại đánh cô bằng thứ này.
Chẳng lẽ cậu đã nhận ra cô là lệ quỷ?
Nhưng trên người thiếu niên này tràn đầy âm khí, trông không giống một người đứng đắn.
Tô Trầm Hương cảm thấy rất tủi thân!
Cô chỉ muốn lấy một con quỷ thôi mà, không cho thì thôi đi, còn đánh cô làm gì.
Hương Hương đi là được chứ gì.
"Đồ keo kiệt." Rõ ràng âm khí nặng như vậy, hơn nữa nó còn khác hoàn toàn với âm khí của Tô Trầm Hương
Phần lớn âm khí của lệ quỷ đều rất hung ác, chúng sẽ gây tổn thương và là nỗi khiếp sợ cho các lệ quỷ khác khi tấn công.
Nhưng âm khí trên người thiếu niên này lại khác hoàn toàn.
Nó giống như thứ có thể thu hút lệ quỷ, không những không gây bất kỳ thương tổn nào cho lệ quỷ mà còn rất thơm.
Giống như… trời sinh đã là thức ăn cho quỷ vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!