Chương 19: (Vô Đề)

Tô Trầm Hương vừa thở dài vừa nhìn xung quanh.

Không nhìn thấy keo, cô nghĩ rồi lại nghĩ, đang định cầm lá bùa trên tay đưa cho y tá trong bệnh viện, nhắc cô ấy lát nữa dán thật chặt thì bỗng nghe thấy tiếng thang máy vang lên từ đầu bên kia hành lang.

Cô nhìn sang thì thấy thang máy đã dừng ở tầng của mình, cửa từ từ mở, có hai thanh niên bước ra ngoài.

Một người trong đó trông sắc mặt khá mệt mỏi, cau mày nói chuyện với người đi cùng.

Tô Trầm Hương vừa nhìn đã có cảm giác quen thuộc. Nghĩ lại thì, ồ, đây không phải là anh cảnh sát trẻ xuất hiện ở nhà bên cạnh vào sáng nay sao?

Tiểu Bạch đi giải oan với anh ta.

Cô vội vàng khịt mũi, quả nhiên ngửi thấy một chút hơi thở u ám của Tiểu Bạch trên người vị cảnh sát trẻ tuổi này.

Nhìn thấy anh ta xuất hiện ở bệnh viện, Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút, cảm thấy khá kỳ quái.

Khi Tiểu Bạch đi tìm cảnh sát giải oan, nhất định sẽ kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Đã như vậy, tại sao vị cảnh sát này lại chạy đến bệnh viện mà không quay lại đồn cảnh sát?

Khi cô đang ghé vào bên cửa vắt óc suy nghĩ thì có hai thanh niên đi ngang qua cô.

Bởi vì nhìn thấy một cô bé đứng ở giữa nên họ lịch sự tránh ra và cũng không nghĩ cô đang chặn đường họ.

"Ừm…" Tô Trầm Hương nhìn lá bùa rơi xuống, rồi nhìn vị cảnh sát rõ ràng hiểu được điều này, cô cảm thấy việc chuyên môn nên để cho người có chuyên môn giải quyết nên vội vàng chặn hai thanh niên đang sóng vai nhau đi về phía khu nội trú, nhỏ giọng nói: "Cái này bị rơi xuống rồi."

Cô gọi hai thanh niên kia lại, chàng trai mặc đồng phục cảnh sát ngạc nhiên quay lại nhìn cô bé có chút xấu hổ đứng ở cửa khu nội trú.

Một cô bé rất xinh đẹp.

Nhưng mà tại sao cô lại muốn gọi anh ta lại?

Giây tiếp theo, anh ta nhìn thấy lá bùa trong tay Tô Trầm Hương.

Khi nhìn thấy tấm bùa đã cháy đen trong tay cô bé, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng.

Anh ta vội vàng đi tới, nghiêm túc hỏi Tô Trầm Hương: "Em gái, em tìm được thứ này ở đâu?"

Hài hước ha.

Ngoài việc được dán ở cửa ra, cô còn có thể tìm thấy nó ở chỗ nào khác à?

Tô Trầm Hương do dự một lát, cảm thấy đầu óc của người sống này không được thông minh cho lắm.

Đôi vai gầy run run như thể bị dọa sợ, cô suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào cánh cửa trống, nói thẳng: "Tất nhiên là nó rơi từ trên cửa xuống. Em nhìn thấy một lá bùa rơi trên mặt đất, có phải vấn đề hơi lớn không… Lá bùa này… có phải hết tác dụng rồi không ạ?"

Nếu nói là hết tác dụng, không phải là có thể giải thích được hiện tượng chuyển sang màu đen rồi sao!

Mặc dù cô có chút không lễ phép nhưng vị cảnh sát trẻ không quan tâm lắm.

Trong khi người bạn đồng hành bên cạnh tươi cười quan sát Tô Trầm Hương từ trên xuống dưới, anh ta quay lại nhìn cánh cửa không có lá bùa, cảm ơn Tô Trầm Hương và nhận lấy lá bùa bị tổn hại.

Cảm nhận được trên tờ giấy vàng không còn chút linh khí nào, sắc mặt người cảnh sát trẻ càng trở nên nghiêm nghị hơn, anh ta nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là có thứ gì lợi hại tiến vào rồi sao?"

Anh ta xoa lá bùa, hi vọng tìm được chút manh mối nhưng Tô Trầm Hương lại vểnh tai lên.

Thứ gì đó rất lợi hại.

Lá bùa cũng không ngăn cản được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!