Xảy ra sự cố lớn như vậy, hơn nữa còn là chương trình phát sóng trực tiếp, đúng là vô cùng chấn động.
Rất nhanh sau đó, chương trình giải trí được chuyển sang các phần khác.
Tô Trầm Hương tiếp tục xem với vẻ thích thú.
Xem đến khi Tô Minh bưng đồ ăn nóng hổi ra, phục vụ vị tiểu tổ tông này. Lúc hai anh em vừa ăn xong thì Tô Trầm Hương đã ngoan ngoãn cầm bát đũa mang vào bếp rửa.
Cô gái trẻ ngoan ngoãn im lặng đứng cạnh bồn rửa bát. Tô Minh liếc nhìn, chăm chú nhìn cô một lát, thấy cô biết rửa bát, không còn đập bát đũa thành từng mảnh thì không quan tâm nữa.
Trẻ nhỏ thì phải làm việc nhà nhiều hơn một chút.
Góp phần hình thành tính tự chủ.
Anh ấy quay về phòng, bận rộn với công việc của mình.
Tô Trầm Hương làm xong việc nhà thì lại trở về ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục xem TV.
Cô giảm âm lượng nhỏ đi, không còn ồn ào chút nào.
Chẳng qua là không được mấy người có tấm lòng bao dung như anh em cô.
Chưa kể đến hộ gia đình ở các tầng khác trong tiểu khu này.
Tòa nhà này từng có tầng xảy ra vụ án giết người, ít nhất thì tầng trên và tầng dưới đều đã bị bỏ trống.
Bây giờ, những hộ gia đình ấy thà đến một khách sạn gần đó còn hơn là sống ở đây.
Mặc dù tòa nhà thường rất yên tĩnh, nhưng dường như hôm nay lại vô cùng vắng vẻ.
Tô Trầm Hương và Tô Minh không rời đi, hai người hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Xem phim hoạt hình được một lúc, Tô Trầm Hương ngáp một cái rồi đi ngủ với bánh mì đỏ và kẹo râu rồng yêu quý của mình.
Cô không thể sống thiếu thức ăn của mình ngay cả trong giấc ngủ. Nhưng trong giấc ngủ, dường như cô đã mơ một điều gì đó xảy ra trong căn biệt thự cũ.
Những năm tháng đen tối và chết chóc của ngôi nhà cổ, kể từ khi có ký ức thì bản thân cô đã sống ở đó rồi.
Ngoại trừ cô, còn lại đều là đồ ăn.
Cô luôn được ăn no căng bụng.
Kể từ lúc nào đó đã có một ông lão bắt đầu dạy cô rất nhiều kiến thức về người sống.
Tô Trầm Hương cũng không nhớ rõ.
Cô chỉ thấy người trong giấc mơ luôn cười tít mắt, rất hiền từ, rõ ràng chỉ là linh hồn của một người sống không trọn vẹn, nhưng dường như ông lão không quan tâm đến việc bản thân ông ấy có thể bị lệ quỷ ăn thịt bất cứ lúc nào.
Lệ quỷ không có trái tim.
Ông lão biến mất rồi, cô sẽ không cảm thấy đau lòng, cũng sẽ không cảm thấy buồn, chỉ là, chỉ là một chút thôi…Có lẽ là bởi vì sự mong manh của linh hồn của người sống đã khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Còn có sự tức giận với những lệ quỷ khác, chúng dám làm hại linh hồn dưới sự bảo vệ của cô.
Chúng cũng khiến cô cảm thấy ngôi nhà cổ đó rất cô đơn.
Không có lệ quỷ nào có thể giao tiếp với cô, chúng đều muốn nuốt chửng cô và trở thành lệ quỷ mạnh nhất trong ngôi nhà cổ đó.
Chúng đều là kẻ thù của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!