Chương 13: (Vô Đề)

Trần tổng bất ngờ hét lên, Trần Thiên Bắc quay đầu lại.

Trên mặt đất, hai cái bóng méo mó khác dường như cũng nghe thấy tiếng hét nên đồng loạt quay đầu.

Nhưng một giây sau, chàng trai lại di chuyển, một lần nữa biến mất trong bóng râm.

Cái bóng ở bóng râm cũng biến mất.

Trời rất nóng nhưng Trần tổng lại nhìn đến đổ mồ hôi lạnh.

Anh ấy gần như vô thức đi ra khỏi tòa nhà chưa hoàn thành và bước nhanh tới chỗ em họ, sau đó giơ tay lên muốn sờ vào bờ vai rõ ràng không có gì của cậu ấy.

Ngay trên vai chàng trai, hai cái bóng đang bám vào đó…

"Anh làm gì thế?" Trần Thiên Bắc tối sầm mặt, chặn tay anh ấy rồi dùng sức hất nó sang một bên, không cho anh ấy tới gần.

Thậm chí khi Trần tổng tiến lại gần, cậu còn lùi về sau một bước.

Nhưng sau khi lùi về phía sau, cậu lại sững người.

Cậu nhìn lên bả vai của mình, đột nhiên tỏ vẻ ngờ vực.

"Trên vai em có thứ gì đó." Trần tổng gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy nhưng anh ấy vẫn không hề quay đầu bỏ chạy, ngược lại còn run rẩy chỉ vào em họ của mình, sau đó lộ ra vài phần sợ hãi.

Anh ấy vừa trải qua một số chuyện lộn xộn trong tòa nhà chưa hoàn thành đó nên giờ đây cả người đều đang run lẩy bẩy.

Thế nhưng, người có biểu cảm còn kỳ quặc hơn cả anh ấy chính là chàng trai tuấn tú ở trước mặt.

Cậu hoài nghi nhìn bả vai của mình rất lâu rồi lí nhí hỏi: "Đi chưa?"

"Cái gì?"

"Không có gì." Trần Thiên Bắc u uất. Cậu cẩn thận liếc nhìn Trần tổng, ánh mắt để lộ sự nghi ngờ nhưng lại không nói gì thêm, chỉ xoay người rồi leo lên xe mô tô.

Lần này không biết có phải là ảo giác của Trần tổng hay không nhưng anh ấy luôn cảm thấy bước chân của Trần Thiên Bắc dường như đã thả lỏng hơn trước.

Cứ tựa như thứ gì đó nặng nề đè lên người cậu ấy đã biến mất.

"Anh cứ tiếp tục thực hiện hạng mục này đi, không việc gì phải chia cho người khác. Bán rẻ cho người khác, đầu óc của anh có bị hỏng không đấy?" Trần Thiên Bắc vừa nói vừa khởi động xe mô tô, đang muốn đi thì nhìn thấy một vài nhân viên phụ trách hạng mục chạy từ xa tới.

Trần Thiên Bắc biết rõ bọn họ là những thiên sư làm việc ở trụ sở chính, được tập đoàn đặc biệt mời về để xử lý những chuyện kì lạ đó, vẻ mặt của Trần Thiên Bắc lạnh lùng, cậu không thèm để ý tới bọn họ.

Trái lại, những nhân viên này đang cầm la bàn lẩm bẩm và trao đổi với nhau. Bọn họ nhìn thấy Trần Thiên Bắc thì đều sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười bước tới.

"Trần thiếu, Trần tổng, hai người đang…" Ánh mắt của bọn họ rơi vào tòa nhà chưa hoàn thành hiện đã được đẩy lùi âm khí.

Tiếp đó, bọn họ giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

"Chẳng trách vừa rồi chúng tôi cảm thấy âm khí ở công trường này đã biến mất hết, hóa ra là Trần thiếu ra tay."

Một người đàn ông trung niên cười lớn, nụ cười giống như Phật Di Lặc, nói với Trần Thiên Bắc: "Bản lĩnh của Trần thiếu quả thật không tầm thường, ông cụ ở nhà biết được hẳn sẽ cảm thấy rất vui."

Ông ta vừa nói vừa nhìn quanh cửa tòa nhà, dường như đang xác nhận gì đó.

Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người này, từ từ nheo mắt lại.

Trần tổng nhìn em họ.

Người giải quyết chuyện này là Tô Trầm Hương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!