Chương 96: Ngoại truyện 2: Khói và Lửa

Trans: La Hán

Beta: Anh Đào

Lâu lắm rồi Nghê Yến Quy không quay về nơi này.

Kể từ khi việc làm ăn của ba mẹ gặp thất bại, căn nhà lớn trước đây đã bị bán đi, sau đó họ chuyển đến nơi này.

Tại khu đô thị cũ, mật độ dân cư khá đông đúc. Hồi còn bé cô đã từng đếm qua số bậc thang, cảm thấy độ cao của mỗi bậc không quá thống nhất.

Sau này ba mẹ ăn nên làm ra, họ lại mua nhà ở khu đô thị mới, nhà ở nơi này đành bỏ không.

Tháng trước ba mẹ bàn bạc với nhau muốn bán căn nhà này đi.

Nghê Yến Quy cũng rảnh rỗi, cứ cách dăm ba hôm lại đến đây thu dọn đồ đạc hồi nhỏ của mình.

Hôm nay Lâm Tu cũng đến một nơi gần đây, cậu ta nói cậu ta đã hẹn một người bạn ăn cơm ở nơi này. Bạn bè của cậu ta được chia ra nhiều loại, có tri kỷ, chẳng hạn như Nghê Yến Quy. Cũng có bạn bè ăn chơi chác táng, còn có một loại tài nguyên khác.

Tài nguyên này chính là, cậu ta muốn giới thiệu bạn trai cho Nghê Yến Quy.

Cậu ta mới mười lăm tuổi mà chẳng khác nào bà thím năm mươi tuổi, khuyên bảo Nghê Yến Quy bằng những lời thấm thía ruột gan: "Nếu còn không yêu sớm thì chẳng còn cơ hội yêu sớm nữa đâu."

Nam sinh mà họ sắp gặp hôm nay được Lâm Tu ca ngợi lên tận trời, có một không hai, cuối cùng còn nhấn mạnh: "Giới thiệu cho cậu."

"Giới thiệu cho mình làm gì? Ăn được chắc?" Cả buổi sáng Nghê Yến Quy đều ở căn nhà cũ, dọn tới dọn lui, mệt gần chết, đến trưa bụng đói cồn cào.

Còn Lâm Tu thì hay rồi, thảnh thơi ngồi trên sofa, "Mình phát hiện mình có một bạn nữ cùng lớp hồi cấp hai xinh với dịu dàng lắm luôn."

Không sai, từ khi Lâm Tu lên cấp hai, cậu ta thường xuyên có thể phát hiện ra những cô gái xinh đẹp dịu dàng trong cuộc sống. Nghê Yến Quy biết, mấy "nụ hoa đào" của mấy cậu nhóc choai choai đã chớm nở rồi. Không chỉ là nụ hoa tình yêu, mà còn có nụ hoa làm bà thím. Cậu ta nói: "Mình sợ sau khi yêu vào sẽ lạnh nhạt với cậu, mình không thể hạnh phúc một mình được, vẫn luôn xem xét nam sinh cho cậu."

"Ồ." Nghê Yến Quy rút một tờ khăn giấy, lau mồ hôi, "Đi ăn cơm đi."

Lâm Tu vỗ tay cái bụp, "Vừa hay, bạn mình mời, đi ăn nhà hàng."

Nếu đã là bữa thịnh soạn, cô đương nhiên không từ chối.

Trên đường đi qua đó, Lâm Tu hết quẹo trái rồi lại rẽ phải.

Nghê Yến Quy không còn nhẫn nại nữa, "Còn mất bao lâu nữa?"

"Sắp đến rồi, nhà hàng ngay trước mặt." Lâm Tu vừa nhắn tin vừa nói: "À mà, lát nữa cậu phải tỏ ra rụt rè, đừng ngoác mồm ăn thịt, dọa người ta sợ chết khiếp."

"Cậu không biết là lượng bài huấn luyện ở võ quán của mình lớn thế nào sao? Mình mà không ăn nhiều thịt thì có thể luyện võ khỏe mạnh như vậy được không? Võ nghệ càng cao, sức ăn dĩ nhiên càng lớn."

"Đây không phải chuyện gì đáng để tự hào cả."

Trước cột đèn giao thông, Nghê Yến Quy nheo mắt lại. Ánh nắng quá chói mắt, cô nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Đột nhiên tiếng còi của xe điện vang lên.

Đường dành cho người đi bộ quá hẹp, cô không thể không tiến lên trước một chút, nhường đường cho chiếc xe điện.

Đi qua đường, vẫn chưa tới nhà hàng.

Lâm Tu không ngừng lươn lẹo: "Một lát là đến ngay. Kìa, ở ngay phía trước rồi."

Nghê Yến Quy nhìn về phía đó, nhà hàng chẳng thấy, trái lại nhìn thấy một tiệm hoa.

Bên ngoài tiệm hoa treo tấm biển viết một chuỗi số điện thoại. Đối với người khác mà nói, đó là những con số tầm thường. Nhưng điều trùng hợp là, tám số cuối của số điện thoại này hoàn toàn trùng với số điện thoại bàn nhà cô, rất dễ nhớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!