Chương 94: Hoàn chính văn

Edit: Sầu riêng

Beta: Anh Đào

Trần Nhung đè chặt tay Mao Thành Hồng xuống.

Mao Thành Hồng lập tức biết, cuộc điện thoại này chỉ sợ là gọi uy hiếp.

Đầu dây bên kia điện thoại, tiếng cười của Sử Trí Uy đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển thành tiếng bíp bíp.

Trần Nhung phát hiện bản thân nắm tay Mao Thành Hồng rất chặt, đến nỗi nổi cả gân xanh. Anh thả lỏng tay, giọng nói khàn khàn: "Huấn luyện viên Mao, em đi cứu người. Hơn nữa... Em đang suy nghĩ một lúc, chúng ta có nên báo cảnh sát luôn không?"

Mao Thành Hồng vỗ lên vai Trần Nhung một cái: "Báo cảnh sát tất nhiên là sẽ báo, nhưng chúng ta phải cố gắng hết sức ngăn tên này lại."

Trần Nhung nói: "Nghê Nghê uống say..."

Mao Thành Hồng nhìn Trần Nhung một chút.

Trần Nhung vò đầu bức tóc: "Không còn nhiều thời gian nữa, em phải đi." Anh vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Mao Thành Hồng nghe ra giọng của Trần Nhung đã run lên rồi.

Hà Tư Ly chạy theo sau: "Em cũng đi."

Dưới lầu có một chiếc taxi đang đậu, tài xế đang mua bánh bao ven đường.

Trần Nhung trực tiếp thuê xe của tài xế, anh đưa tất cả thẻ căn cước và tiền mặt trên người đưa cho tài xế.

Lúc này Hà Tư Ly cũng chạy tới.

Trần Nhung nói: "Cậu ấy là bạn học của tôi, tôi thế chấp cậu ấy ở lại đây, tôi nhất định sẽ quay lại."

Tài xế: "Tiền công của tôi..."

"Tôi quay lại sẽ thanh toán cho anh, một đồng cũng không thiếu." Trần Nhung ngồi vào trong ghế lái, đạp chân ga phóng đi một cách dứt khoát."

Lúc này người tài xế mới hỏi Hà Tư Ly: "Cậu ta có phải bạn học của cô không?"

Cũng may là Hà Tư Ly cho anh ta một lời khẳng định chắc chắn.

Tài xế cất thẻ căn cước của Trần Nhung đi, yên tâm ăn bánh bao.

Nhà máy hoang tàn hẻo lánh.

Ngã ba phía trước là một con đường mòn, ô tô không chạy vào được.

Trần Nhung đập tay lái một cái. Ở khu đồng ruộng vắng vẻ này không có lấy một bóng người, anh chỉ có thể bỏ xe lại chạy nhanh...Lúc Nghê Yến Quy khôi phục lại ý thức, cô nghe thấy tiếng bước chân. Ngón tay của cô động đậy một chút, sau đó lại thả lỏng tay.

Có người đang nói chuyện.

Một người hỏi: "Tiêm cho tên đó liều thuốc bao nhiêu?"

"Một liều." Một người khác trả lời: "Anh Uy, loại thuốc an thần này đã được cải thiện rồi, mười lăm đến ba mươi giây là có hiệu lực liền, dùng số lượng lớn ngược lại chỉ lãng phí thôi."

"Ừ." Sử Trí Uy nói, "Nhân lúc cô ta còn chưa tỉnh, làm việc chính trước đi."

Giọng của một người đàn ông thứ ba vang lên: "Anh Uy, chúng ta có phải định bắt cóc tống tiền không?"

"Đó là một chuyện, nhưng chúng ta còn một chuyện khác phải làm." Sử Trí Uy nói, "Đối phó với một cô gái xinh đẹp thế này, thủ đoạn sao có thể đơn giản được. Đại Thiết, mày phụ trách chụp hình. Khoai Lang, mày chơi nhiều đàn bà, nhiệm vụ tư thế của mấy bức ảnh này giao cho mày đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!