Chương 46: (Vô Đề)

Translator: Cam

Beta: Anh Đào

Ăn xong bữa tiệc sinh nhật, Nghê Yến Quy đội mũ lại, đi ra khỏi nhà hàng lẩu.

Gió bắc kéo tới, cô có cái cớ để đè nón càng thấp hơn. Dọc theo đường đi, cô đảo mắt nhìn khắp nơi, không thấy Triệu Khâm Thư, tất nhiên cũng không có bóng dáng của Trần Nhung.

Đi từ cửa tây bắc về khu sinh hoạt, tâm trạng bất ổn của Nghê Yến Quy cũng yên ổn trở lại. Sinh hoạt của Trần Nhung khá là theo quy củ, khoảng thời gian này là lúc nghỉ ngơi của anh.

Định luật Murphy chỉ là một sự kiện xác suất, cô không xui xẻo đến mức như thế.

Quẹo cua một cái, gió bắc đã táp vào mặt.

Lâm Tu đã sớm tháo quà Nghê Yến Quy tặng, đeo lên cổ. Anh ta thắt nút khăn quàng cổ lại, kéo lên trên, che đi nửa khuôn mặt bên dưới: "Trên đời này, người hiểu mình nhất là Yến Quy đó nha, biết mình sợ lạnh nên tặng mẫu khăn dày." Tiếng cảm thán của anh ta xuyên qua tấm khăn choàng ra ngoài.

Vừa hay người ngẩng mặt đi đến cũng nghe thấy được.

Lô Vĩ nhìn thấy Trần Nhung trước tiên.

Lâm Tu đập bả vai của Lô Vĩ, cảm thấy sắc mặt Lô Vĩ kì lạ, anh ta ngoảnh đầu lại nhìn, nhếch mép một cái, miễn cưỡng cũng xem như nụ cười.

Trần Nhung không nhìn thấy được, bởi vì bị khăn choàng của Lâm Tu chắn lại rồi.

Nghê Yến Quy nói là muốn tặng một chiếc khăn Taobao, vậy thì đúng thật là hàng Taobao.

Mặt lót là màu đỏ thẫm, cả tấm khăn choàng dùng sợi len thô màu đen, thêu một cụm chữ thư pháp. Dạng chữ thảo viết ngoáy, rồng bay phượng múa. Cụm chữ bị co cụm lại vào nhau, chồng chất ở ngay cổ tay Lâm Tu. Nhìn thoáng qua thì không biết đó là chữ thư pháp, sẽ còn cho rằng đó là chữ tượng hình.

Tầm mắt Nghê Yến Quy bị chắn lại, ngay giây phút đầu tiên cô không nhìn thấy Trần Nhung, mãi đến khi kéo chiếc mũ trùm lên cao hơn chút, trong phút chốc cô mở to hai mắt.

Bên khoé môi Trần Nhung chứa nụ cười, nhưng gương mặt thì từ từ trở nên nguội lạnh. Ánh mắt anh giao với ánh mắt cô, không nói chuyện mà chỉ đi về một hướng khác.

Nghê Yến Quy đuổi theo: "Nhung Nhung à, hôm nay anh không nghỉ ngơi hả?"

"Ừ." Bước chân của anh rất nhanh.

Nghê Yến Quy nhanh nhạy phát hiện ra, giọng nói của Trần Nhung đã trở nên lạnh lùng. Cô chạy bước nhỏ đuổi theo: "Nhung Nhung, hôm nay có mấy người bạn học liên hoan, em không đi thì ngại quá nên xin lỗi mà."

Trần Nhung dừng lại: "Là sinh nhật của Lâm Tu? Hay là của Liễu Mộc Hi?"

Đối diện với đôi mắt anh, trong thoáng chốc Nghê Yến Quy không dám nói lời gian dối: "Nhung Nhung, là lỗi của em, em nhận lỗi, anh phải bình tĩnh nha."

"Anh có hẹn với thầy hướng dẫn rồi, đi trước đây."

Nghê Yến Quy đứng im chỗ cũ, cô từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, có xin lỗi thế nào cũng vô dụng, mãi đến khi trong thời gian cô đi vệ sinh, anh bỗng dưng chẳng còn bực bội nữa.

Biết sớm, khi đó cô nên hỏi han xem lý do chính xác anh lạnh lùng là gì.

Nói dối một câu thì đơn giản, che giấu mới là chuyện khó. Cô có thể sẽ phải chuẩn bị một phần nói dối yêu đương, nếu không cô sẽ không nhớ nổi bao nhiêu chuyện mà mình đã dối gạt.Lớp học đầu tiên của buổi chiều, Trần Nhung ở trong phòng vẽ chuyên nghiệp.

Nghê Yến Quy không có giờ học, lúc sắp tan học, cô đi vào nhà vệ sinh.

Tiếng chuông tan học vang lên.

"Nhung Nhung." Cô đứng ở trước mặt Trần Nhung, đưa hai bàn tay ra trước mắt anh.

Trần Nhung nhìn cô lúc thì giở lòng bàn tay, lúc thì úp mu bàn tay, không nói lời nào.

Cô nhìn gương mặt thờ ơ của anh, rụt tay về. Xem ra cái ngày đi hái trái cây đó, quả thật không phải vì cô đi rửa tay mà anh hết giận. Cô mỉm cười, nói: "Nhung Nhung, chờ em tan học rồi cùng nhau ăn tối nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!