Chương 40: (Vô Đề)

Editor: Việt Quất

Beta: Anh Đào

Nghê Yến Quy đứng trước cửa.

Không rõ bên trong đang nói chuyện gì đó có truyền đến tiếng cười, hình như có cả tiếng của Trần Nhung, tiếng cười càng lúc càng gần.

Cô ngừng thở.

Người đi ra lại là Trần Nhung.

Ôn Văn cầm chiếc sọt, ra tới sân. Cái sọt khá lớn, anh ấy đi sang bên cạnh một đoạn, thiếu chút nữa là đụng vào người đứng cạnh cửa.

Nghê Yến Quy nhanh chóng né đi, lùi về đằng sau hai bước.

"Bạn học Tiểu Nghê." Ôn Văn quay đầu: "Xử lý vết thương trên thương có vấn đề gì không? Còn đau không em?"

"Đã bôi thuốc mỡ rồi ạ." Ánh mắt Nghê Yến Quy liếc vào bên trong, không thấy bóng dáng Trần Nhung.

Ôn Văn hỏi: "Tìm Trần Nhung hả?"

Cô lắc đầu rồi lùi về đằng sau hai bước, nhỏ giọng nói: "Anh Ôn, anh cho em hỏi một chuyện."

Ôn Văn thả cái sọt xuống rồi tới cạnh cửa.

Sắc mặt Nghê Yến Quy nghiêm túc khác thường.

Ôn Văn hạ giọng theo: "Chuyện gì?"

"Có phải vừa nãy anh bàn chuyện với Trần Nhung và Triệu Khâm Thư không?"

"Đúng vậy. Vườn trái cây nhà tôi, đằng trước là cửa hàng của nhà, số lượng không nhiều lắm. Bên kia sườn núi thì bọn tôi bán buôn cho người khác nhưng là bán buôn với giá rất hời. Trần Nhung và Triệu Khâm Thư đưa ra ý kiến mới cho tôi, bảo để bên sườn núi kia cũng tự trồng tự bán."

Nghê Yến Quy: "Trần Nhung có vừa nói chuyện với anh không?"

Ôn Văn: "Có, ba người chúng tôi vừa cùng bàn bạc mà."

"Anh Ôn, anh cảm thấy tâm trạng của Trần Nhung thế nào?"

"Trần Nhung? Tất cả đều bình thường mà."

"Anh ấy có bình tĩnh không?"

"Đương nhiên là bình tĩnh." Ôn Văn nở nụ cười: "Nói thật, từ lúc Trần Nhung vào câu lạc bộ tới giờ, tôi chưa từng thấy cậu ấy tức giận, cậu ấy rất thân thiện, EQ cao."

Bình tĩnh là được rồi, nhưng cô lại nghĩ lại, người chưa bao giờ tức giận lại mất bình tĩnh trước mặt cô thì có thể thấy là cô đã chạm tới giới hạn của anh rồi.

"Bạn học Tiểu Nghê, có phải em có tâm sự không?" Ôn Văn chưa từng thấy Nghê Yến Quy buồn rầu, ngay cả sau chuyện của Ngô Thiên Hâm hôm đó, cô vẫn lộ ra gương mặt tươi cười.

Ánh mặt trời rơi xuống, cô rũ mắt nhìn mặt đất, làm như ngổn ngang trăm mối tâm sự: "Không có gì đâu ạ, cám ơn anh Ôn."Sân trước nhà Ôn Văn, có tường bao vòng qua, còn đằng sau không có rào chắn rõ ràng, rất rộng rãi.

Bên cạnh có một miệng giếng.

Trần Nhung đứng bên cạnh giếng, hai tay chống lên miệng giếng, đang cúi đầu nhìn vào bên trong. Nước giếng phản chiếu bầu trời xanh, khuôn mặt anh cũng ở bên trong, lạnh lùng giống như nước giếng vậy.

Sau lưng có người.

Anh đang định đeo kính thì đột nhiên nghe được một giọng nói khẽ: "Nhung Nhung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!