Chương 37: (Vô Đề)

Translator: La Hán

Beta: Anh Đào

Xe điện của cô gái không đủ điện, phải dựa vào sức đạp của cô ấy nên cực kỳ tốn sức.

Chẳng hiểu sao Nghê Yến Quy lại ôm cánh tay của Trần Nhung, chất vấn anh: "Anh từng gặp cô gái này rồi sao?"

"Chưa." Trần Nhung càng tỏ ra nghi hoặc hơn, "Hình như cô ta rất sợ đàn ông?"

"Có thể là vậy." Cô nâng mặt anh lên, "Nhưng anh là cục cưng ngoan hiền, có gì đáng sợ đâu."

Cô dắt tay anh đi khỏi đó.

Đến chỗ đầu đường, trong lúc đợi đèn xanh, Trần Nhung quay đầu nhìn.

Xe ba bánh của cô gái đỗ ở cột đèn đường. Một nam sinh dắt xe của cô ấy, nghe cô ấy nói mấy câu rồi quay đầu nhìn về phía này, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Trần Nhung.

Người đó là Chu Phong Vũ, anh ta nhướng mày với Trần Nhung.

Trần Nhung cảm thấy tay mình bị kéo mạnh một cái.

Nghê Yến Quy ngẩng đầu hỏi anh: "Nhung Nhung, em tiễn anh đến bến xe nhé, được không?"

Trần Nhung khẽ cười, đáp: "Dự báo thời tiết báo tối nay có mưa, em đừng đi nữa. Đi đi về về vất vả, phiền lắm."

Ráng chiều đỏ trên bầu trời như bức tranh sơn dầu, không có dấu hiệu của cơn mưa. Nhưng ở thành phố này, có khi ông mặt trời to to còn đang treo trên bầu trời, cũng sẽ mưa như trút nước. Cô không mang theo ô, nắm tay anh không chịu buông, "Thật sự muốn đi cùng anh."

Anh vén lọn tóc của cô ra sau tai, "Anh ngồi trên xe vẫn có thể nói chuyện với em mà."

"Nói chuyện trên mạng không có hơi ấm của anh." Cô ghé mặt lại gần.

Anh dán mặt vào mặt cô, "Tuần sau gặp lại."

**

Mưa phía Nam nói đến là đến ngay. Không có nhịp dạo đầu, vừa đến đã nhỏ những hạt mưa to bằng hạt đậu, rơi "tách tách tách" lên mặt kính, từng dòng nước chảy xuống.

Đinh Kiến Long đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu thấy đám đông đang vội vã chạy qua, người không có ô tụ lại dưới mái che mưa của quán.

Đinh Kiến Long từng giành được giải thưởng Đai lưng vàng, là huấn luyện viên chính của quán boxing này. Các ngành nghề đều có tính cạnh tranh khốc liệt, trong vòng bán kính năm kilomet đã có năm cơ sở boxing. Đa số không chỉ huấn luyện mỗi bộ môn boxing, mà bao gồm các bộ môn cận chiến. Người làm ăn có đủ chiêu trò mánh khóe, cũng giống như Đinh Kiến Long, anh ta mở một hội nhóm "Đấm bao cát" trên trang web đánh giá.

Thời gian mua hàng theo nhóm khá muộn, sau tám giờ tối.

Cơ sở boxing và phòng gym không giống nhau, hội viên đến tập luyện có ý chí mục tiêu rất mạnh, số lượng người cũng ít hơn phòng gym. Gặp hôm trời mưa, trong quán sẽ vắng tanh vắng ngắt.

Đinh Kiến Long thả lỏng bả vai, đang định đi thu dọn găng tay thì bên ngoài cửa có người đi vào.

Cậu trai để ô vào trong chiếc thùng lớn ở cửa. Ống quần của cậu ta đã ướt sũng, vạt áo cũng bị dính nước, dán vào thắt lưng gầy.

Đinh Kiến Long là dân tập luyện chuyên nghiệp, không còn xa lạ với vóc dáng cao gầy rắn rỏi nữa. Trong mắt anh ta, khuôn mặt của cậu trai này càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc hơn, đường nét sắc sảo lạnh lùng, tính công kích cực mạnh.

Thời gian đến đây tập luyện của chàng trai kia rất cố định, nửa tháng một lần. Cậu ta ít nói, không cần sự chỉ dẫn của huấn luyện viên. Cậu ta đến nơi này chỉ để học môn học chủ đạo của lớp học này một cách siêng năng

-- Đấm bao cát.

Đinh Kiến Long chưa thấy cậu ta cười bao giờ, anh ta trưng ra khuôn mặt niềm nở của mình làm thân với đối phương. Đầu tiên là vẫy tay, sau đó chào một cách thân thiết: "Hi."

Cậu trai kia không thích để ý đến người khác, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa vụn băng, rất sáng nhưng cũng rất sắc bén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!