Translator: La Hán
Beta: Anh Đào
Vừa dồn tâm tư vào chuyện yêu đương, Nghê Yến Quy lại thấy ảo não.
Biết thế thì dù chỉ còn chút sức lực, cô cũng phải trang điểm cho bản thân thật là xinh đẹp. Tối nay cô không chải đầu, chỉ tùy tiện buộc đuôi ngựa. Cúi đầu ủ rũ cả ngày trời, chỉ rửa mặt bằng nước sạch rồi ra ngoài ngay.
Cảnh đêm đẹp là vậy, mà cô lại không phải người đẹp nhất.
Vùi đầu vào vai Trần Nhung, cô không ngẩng đầu lên được nữa.
"Ba cây số." Từ đang xa vọng lại tiếng gào to của Mã Chính. Đó là chất giọng được kéo dài sau khi trải qua quãng thời gian ở câu lạc bộ tán đả, chỉ thuộc về mình anh ta, diễu võ dương oai.
Không muốn gặp người đó, Nghê Yến Quy dứt khoát nép vào trong lòng Trần Nhung.
Cô không biết ánh mắt giao nhau của Chu Phong Vũ và Trần Nhung. Cô không nhìn thấy đôi mắt hí của Dương Đồng gần như sắp rớt ra khỏi tròng mắt.
Sau đó lại vang lên tiếng hô của Mao Thành Hồng: "Ba cây, chạy đi."
Màn ôm ấp của đôi tình nhân đã kết thúc.
- -
Về đến ký túc xá, những người khác chẳng cần hỏi mà chỉ cần nhìn bộ dạng tươi cười rạng rỡ của Nghê Yến Quy là biết chuyện đã được giải quyết.
Gần đến thời gian tắt đèn, ký túc xá đột ngột mất điện, cả tòa nhà liên tục vang lên tiếng kêu la.
Điện thoại đã hết pin, tạm thời chưa ngủ được. Nghê Yến Quy và Liễu Mộc Hi mang ghế ra ban công ngồi nói chuyện.
Nghê Yến Quy cắn ống hút, hút hai ba ngụm đã hết nửa chai sữa bò.
Nghe hết lời thuật lại của cô, Liễu Mộc Hi tựa người lên lan can, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời, "Nói như vậy, Trần Nhung là một người bạn trai rất đáng tin cậy."
Nghê Yến Quy hết sức đồng tình, "Ừm, đúng vậy."
Liễu Mộc Hi cảm khái: "Cậu may thật đấy, hiếm lắm mới có chàng trai ngon nghẻ thì bị cậu tán đổ mất rồi."
Nghê Yến Quy rất đắc ý, nhưng cảm thấy không thể quá kiêu căng, thế là cô bắt đầu liệt kê khuyết điểm của Trần Nhung: "Con người anh ấy hiền lành thật thà, không hiểu trò lãng mạn, không biết tếu táo tấu hài, ngốc nghếch như một khúc gỗ vậy."
"Hai người đã đến bước nào rồi?" Liễu Mộc Hi cảm thấy có thể họ đã nắm tay nhau.
Nghê Yến Quy chỉ tay vào môi mình.
Liễu Mộc Hi ngạc nhiên đến mức mắt kính cũng trượt xuống sống mũi, "Nhanh vậy."
"Có không khí là nước chảy thành sông thôi."
Sụp đổ hình tượng quá, bảo là hiền lành thật thà, bảo là không hiểu trò lãng mạn mà, mới có mấy ngày mà một bước lên trời rồi. Liễu Mộc Hi nói: "Tốc độ tiến triển này, có thể thấy cậu ta không phải khúc gỗ đâu."
"Có mà." Lúc hút sữa, Nghê Yến Quy cố tình phát ra mấy tiếng "chụt chụt chụt" như đang hôn nhau, "Bọn mình chỉ hôn mấy cái đơn giản mà thôi."
"Cậu có ý gì? Chẳng lẽ..." Mắt kính mà Liễu Mộc Hi vừa nâng lên lại trượt xuống một lần nữa, "Kỹ thuật hôn của Trần Nhung dở lắm à?"
"Cũng khá quy củ."
"Cậu ta không biết kỹ thuật đá lưỡi à?"
"Chủ đề của cậu cao siêu quá, anh ấy hả..." Nghê Yến Quy bóp hai cánh môi của mình, "Dừng ở chỗ này. Anh ấy nhát gan, nào dám hôn lưỡi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!