Editor: Đu đủ xanh 18 tuổi
Beta: Anh Đào
Môi trên của Nghê Yến Quy tê dại, Trần Nhung bất chợt dùng lực mạnh, cô cảm thấy hơi hơi đau.
Nhưng anh thực sự tiết chế, không quá mất khống chế, ít nhất là so với những tấm chiếu mới. Anh khẽ cắn, liếm láp, có khi chậm rãi, sau một thoáng gấp gáp, anh rời đi cho cô thời gian thở, sau đó lại phủ lên.
Khúc nhạc kết phim vang lên, hai người mới lưu luyến rời nhau.
Cánh môi bóng loáng, là do đối phương tưới tắm mà nên.
Hai má Nghê Yến Quy nổi lên hai rặng mây đỏ, nhìn Trần Nhung bằng cặp mắt ướt át mỹ lệ.
Anh đột nhiên đưa tay ra che mắt cô, thầm thì nói: "Đừng nhìn."
"Vì sao?" Cô vô tội hỏi.
Anh ôm lấy cô, giữ lấy đầu cô đặt lên vai anh. Anh nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, sẽ xảy ra chuyện."
Trước mũi là hơi thở sạch sẽ của anh, cô đảo mắt nhìn thấy sườn mặt anh, cố ý hỏi: "Đỏ mặt à?"
Anh không trả lời.
Danh sách tên trên phim chạy được một nửa, đèn trong rạp chiếu phim cũng đột ngột bật sáng. Nghê Yến Quy nhìn thấy rất rõ ràng lỗ tai Trần Nhung hơi hồng lên.
Hàng người xem đứng dậy, nhìn thấy ở cuối có hai người, biết là một cặp tình nhân, đánh giá anh vài lần. Chỉ nhìn thấy được anh chàng dáng vẻ nhã nhặn, cô gái tóc dài bay bay đang tựa trên vai anh.
Người xem lần lượt rời đi.
Lúc này Trần Nhung mới buông Nghê Yến Quy ra. Anh sửa sang lại đầu tóc cho cô. Chỉ mới hôn thôi mà bộ dạng cô đã rối tinh rối mù như thể vừa làm việc gì đó sâu xa hơn. Vừa rồi tập trung hôn, anh làm rối tung đóa hoa hướng dương trang trí của cô, anh nhận lỗi, nói: "Xin lỗi em nhiều lắm, anh gấp quá..."
"Làm xong chuyện rồi xin lỗi." Nghê Yến Quy cài lại món đồ trang sức, "Có phải muốn rũ bỏ trách nhiệm không?"
"Không phải, không phải. Chúng ta vừa mới bắt đầu, việc này..." Anh khó khăn mở miệng, "Không hợp với người mới..."
"Nhưng anh cũng làm rồi."
"Ừ." Trần Nhung dùng ngón trỏ chạm vào môi dưới của cô, "Không nhịn được."
"Tên mọt sách ngốc." Cô cười kéo anh, "Đi thôi."
"Nghê Nghê, em không giận chứ?" Anh đứng dậy theo, không được tự tin.
Cô vỗ vỗ lưng anh: "Đứng thẳng."
Anh lập tức trở nên cao ngất.
"Sự thật là, anh tỏ tình trước, anh hôn em trước. Sau này nếu không chịu trách nhiệm thì anh chính là kẻ bạc tình." Để phòng ngừa rủi ro, cô nói chặn trước.
Anh trịnh trọng nói: "Em yên tâm, anh sẽ không phụ bạc em."
"Tạm thời tin anh vậy." Nghê Yến Quy nắm tay anh, "Em đói rồi, muốn đi ăn đồ ngọt."
Cô nói gì Trần Nhung nghe nấy.
Rời khỏi rạp chiếu phim, rẽ trái là một quán bán đồ ngọt.
Gọi món xong, điện thoại Trần Nhung vang lên, anh liếc mắt nhìn cuộc gọi đến: "Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại." Anh đi ra ngoài, đứng ở chỗ lan can ở giữa sân, nói vài câu đã trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!