Editor: Siro
Beta: Anh Đào
Trần Nhung trao đổi với đồng đội thông qua máy bộ đàm một lúc. Không ai biết vị trí của Nghê Yến Quy.
Trái lại, nhắc đến cô gái có gương mặt bầu bĩnh nọ, mọi người đều tỏ vẻ cô ấy sẽ bị KO ngay lập tức.
Thái Dương nhắc nhở các bạn còn lại chú ý.
Triệu Khâm Thư chốt một câu: "Chú ý cũng vô ích, thực lực quá chênh lệch nhau."
Có người hỏi thân phận thật sự của cô ấy.
Có một bạn nhớ ra: "Mặt bầu bĩnh, mắt to tròn, tóc bob. Đúng không?"
Thái Dương: "Đúng vậy, là cô ấy."
Bạn kia nói: "Cô ấy tên Hà Tư Ly hay sao ấy, ngoại hình dễ thương, nhưng thật ra là một nữ sinh rất kiêu ngạo đấy nhé."
Thái Dương: "Tóm lại mọi người coi chừng. Đừng bị mê muội bởi vẻ ngoài của bạn nữ đó!"
Trần Nhung ngắt liên lạc, có phần hoang mang. Thật không may, anh đi cả đoạn đường, mà không gặp được Nghê Yến Quy.
Lúc đang nghe ngóng xung quanh, anh bỗng nhiên nhận thấy trong bụi cỏ có động tĩnh. Anh nhẹ nhàng đi tới dưới tàng cây.
Tuy bụi cỏ cao nhưng khá thưa thớt. Trong đó có một bóng người đang nửa nằm sấp, chỉ cao bằng nửa ngọn cỏ, ước chừng hơn nửa thước.
Không tài nào xác định được ngoại hình của người đó, không biết là thù hay bạn, thậm chí anh còn không đoán được là nam hay nữ. Trần Nhung đứng đó vài giây, rồi buông bỏ phòng ngự, khom người và đi đến chỗ người kia.
Người đó vô cùng cảnh giác, đột nhiên gạt cỏ ra.
Hai người cùng nấp trong bụi cỏ. Trần Nhung không thể ngồi chồm hổm ở bụi cỏ chỉ còn cao nửa thước, đối phương chiếm thế thượng phong. Bụi cỏ lay động dữ dội. Người đó đang bắn, nhưng Trần Nhung không nhận được tín hiệu trúng đạn.
Trần Nhung tiếp tục tiến tới trước và thấy được bóng dáng kia.
Là một cô gái, nhưng không phải Nghê Yến Quy anh muốn tìm.
Cô gái đứng thẳng. Thân trên lộ ra khoảng nửa thước.
Sau đó, anh thấy rõ hình dáng của cô ấy. Tóc ngắn, gương mặt bầu bĩnh. Từ những đặc điểm này, có lẽ cô ấy là Hà Tư Ly mà mọi người đã thảo luận trước đó.
Động tác nhanh vô cùng, cô ấy đang giơ súng chĩa vào anh. Cùng lúc đó, cô ấy cũng nhìn thấy họng súng của Trần Nhung đang hướng về phía mình.
Vào lúc này, vấn đề chỉ là ai nhanh tay hơn mà thôi. Cô ấy không lập tức nổ súng.
Trần Nhung cũng không. Cuối cùng, anh đã hiểu rõ tại sao cô ấy chỉ cao nửa thước rồi. Vì cô ấy bị lọt thỏm vào trong bụi cỏ. Bên dưới có thể là hố đất hoặc là bùn lầy.
Rừng rộng tới vài cây số, dù có lưới sắt rào chắn nhưng vẫn không thể tránh khỏi nguy hiểm. Anh tiếp tục đi tới để tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hà Tư Ly nhanh chóng kéo cò súng.
Anh nghiêng người thật mau lẹ, hỏi: "Bạn gì ơi, cậu gặp chuyện gì phải không?"
"Trên chiến trường không có bạn bè." Giọng cô ấy rất trong và sáng, vô cùng có sức xuyên thấu.
Lục tìm trong trí nhớ, anh chắc chắn mình chưa từng nghe giọng nói này. Hai người cũng không quen biết nhau.
Trần Nhung nằm khoảng ba giây trong bụi cỏ, sau đó anh ngẫm nghĩ. Từ khi anh xuất hiện đến giờ, phần thân dưới của Hà Tư Ly chưa từng cử động. Vì vậy, chắc hẳn chân cô ấy đã có chuyện gì rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!