Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
Tấm thép chịu lực được các chuyên gia thể thao lấy ra để đào tạo sức chịu đựng và tính đối kháng, vừa nặng vừa mệt, người thường không thể đeo được. Ngay cả trong câu lạc bộ tán đả, Mao Thành Hồng cũng chưa từng thấy qua ai dùng tấm thép hoặc là áo vest trọng lượng (*). Đừng nói là sinh viên, Mao Thành Hồng cũng không thể đeo cái đó mà chạy được.
(*) Áo vest trọng lượng: Là áo được bỏ những tấm thép tăng sức nặng vào.
Lông mày Mao Thành Hồng càng nhíu chặt lại. Người trước mặt này, anh ta đã từng nghe nói qua là người không có khiếu ở việc tập thể dục. Giờ phút này anh ta lại nhìn thấy một tính cách mà mình chưa từng nhìn thấy qua ở anh.
Trần Nhung dừng lại, vẻ mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên.
Hai người nhìn nhau mang theo những suy nghĩ riêng của mình, lúc đó cả hai đều im lặng.
Nghê Yến Quy nhìn xung quanh.
Cô và Trần Nhung được sắp ở góc xéo của lớp. Đương nhiên Mao Thành Hồng không vì một nguyên nhân nào khác, anh ta để cho nam nữ chia khu huấn luyện. Anh ta phụ trách dạy nam sinh. Còn bên phía nữ sinh để cho Ôn Văn phụ trách.
"Huấn luyện tán đả là phải huấn luyện ngay từ tư thế luyện tập ban đầu." Ôn Văn nói, "Bạn học Tiểu Nghê, eo của em chuyển động vô cùng tự nhiên, nhưng mà, đầu cũng không cần phải chuyển động theo đâu."
"Ồ." Cô tiếp tục nắm chặt tay, chuyển động, vô cùng lưu loát.
Ôn Văn không khỏi nhớ lại ngày đến suối nước nóng đó, cô khiêu khích người đàn ông kia đá ra một cước, vô cùng quyết đoán. Anh ấy mơ hồ cảm thấy được, cô gái này có một thứ gọi là thiên phú. Nhưng cô không muốn nói chuyện nhiều nên anh ấy đương nhiên không thể hỏi.
Tâm trí của Nghê Yến Quy không ở chỗ này, mà đang suy nghĩ về những động tác của Trần Nhưng có phải không đạt tiêu chuẩn không? Chọc huấn luyện viên Mao rồi sao? Cô buông nắm tay ra hỏi: "Chủ nhiệm Ôn, em có thể nghỉ ngơi một lát được không?"
Ôn Văn: "Em chỉ mới luyện có một lát."
Nghê Yến Quy nhìn sang phía Trần Nhung.
Ôn Văn hiểu ra, cười yếu ớt nói: "Thời gian chỉ có một tiết, cũng không muốn tách nhau ra à."
"Chủ nhiệm Ôn, huấn luyện viên Mao chau mày, có phải là muốn trừng phạt Trần Nhung không?" Từ sân thể dục trở về, Trần Nhung thở hổn hển rất lâu. Thân thể của anh không thể nào chạy thêm 3km nữa cả.
"Trừng phạt?" Ôn Văn bật cười, "Lại chạy thêm vòng nữa sao? Trước khi vào câu lạc bộ, Triệu Khâm Thư có nói qua với tôi, để cho Trần Nhung chịu mệt chút. Trong lòng huấn luyện viên Mao biết rõ. Yên tâm đi, sẽ không trừng phạt đâu."
Chỉ là chân mày của Mao Thành Hồng vẫn chưa thả lỏng ra một giây phút nào.
Trần Nhung chớp chớp cặp mắt vô tội: "Huấn luyện viên Mao."
Mao Thành Hồng chỉ vào eo của anh: "Cậu có chuyện gì thế?"
"Cái gì?" Trần Nhung mờ mịt hỏi.
Mao Thành Hồng thấp giọng nói: "Cậu đeo tấm thép sao?"
"Hì hì." Triệu Khâm Thư phía sau cười lên tiếng, sau đó anh ấy che miệng lại. Nhưng nửa còn lại của khuôn mặt đều lộ tất cả nếp nhăn ra, giống như Mao Thành Hồng vừa nói cái gì đấy vô cùng đáng chê cười.
Giọng Mao Thành Hồng càng nghiêm túc hơn: "Cười cái gì?"
"Không phải tấm thép ạ." Trần Nhung như tắt thở đến nơi, giọng nói có chút hổn hển.
Không phải? Mao Thành Hồng cũng không tin, vừa muốn lấy tay sờ anh.
Trần Nhung tránh đi, cúi đầu thì thào nói: "Không phải."
Mao Thành Hồng: "Thế đó là cái gì?"
Trần Nhung không trả lời, vẻ mặt xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!