Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Mít

Beta: Anh Đào

Trần Nhung đã thay quần áo sạch, hai chân thon dài thẳng tắp.

Thế nhưng, Nghê Yến Quy chuyển tầm mắt xuống phía dưới. Anh đang đi một đôi dép tông. Bên trên có màu xanh thẫm, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện rất nhiều hình xương cá dữ tợn, nhe răng cười quái dị.

Trần Nhung đoán được nghi ngờ trong lòng cô, nói: "Dép của Triệu Khâm Thư."

Nghê Yến Quy nói theo: "Ừ."

Trên dép có một chữ "Nhân" màu đỏ tươi, có vẻ làn da của anh rất trắng. Khí chất như vậy, dù cho phối hợp với dép tông cũng vẫn rất phong nhã.

Trên đường tới đây phải đi qua vài cái hồ bơi. Dép dẫm lên nước, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng "Xì xì"

Mỗi tay của anh cầm một cây kem lớn: "Mỗi người một cái."

"Cảm ơn." Nghê Yến Quy nhìn thấy đồ ngọt lại thèm ăn.

Hoàng Tĩnh Thần cũng nói cảm ơn.

Sau khi Mao Thành Hồng và Ôn Văn luận võ xong thì choàng khăn tắm đi tới. Cơ bắp của hai người vẫn còn phồng lên, tràn trề sức mạnh.

Hoàng Tĩnh Thần bỗng nhiên nói: "Ừm... Câu lạc bộ tán đả cũng khá tốt."

Mao Thành Hồng nhìn thấy kem trong tay Nghê Yến Quy, dán mắt vào Trần Nhung: "Cậu không biết là hôm nay cô ấy không thể ăn kem à?"

Trần Nhung sửng sốt: "À, em quên mất."

Nghê Yến Quy đã cắn hai miếng kem, vẫn còn cắn thêm một miếng lên chiếc kem cốc hai màu nữa.

Mao Thành Hồng nói: "Trần Nhung đần độn, tôi có thể thông cảm được. Sao cả em cũng ăn nữa?"

Nghê Yến Quy quên rằng mình đã viện một lý do để không xuống suối nước nóng. Che giấu đúng là một việc cần kỹ thuật. Cô nói: "Lần này em thèm ăn, không trách Trần Nhung được." Trần Nhung là sao biết được triệu chứng sinh lý của nữ sinh chứ.

"Hai em, một đôi, đúng là một đôi." Mao Thành Hồng lại nhìn khuôn mặt vô tội của một đôi này. Quả thực giống nhau như đúc.

Nghê Yến Quy do dự: "Tiết kiệm lương thực là nghĩa vụ của mỗi công dân. Ném đi thì lãng phí lắm ạ."

Mao Thành Hồng thuận miệng nói: "Cho Trần Nhung ăn là được." Bạn bè nam nữ ăn chung một que kem là chuyện bình thường.

Lần này đến phiên Nghê Yến Quy nghẹn lại. Hai lần trước bị hiểu lầm cô không đứng ra giải thích, bây giờ phải nói thế nào đây? Cô liếc trộm Trần Nhung.

Đúng lúc anh cũng nhìn cô. Anh cười, không giải thích gì mà cầm cây kem trong tay cô lại.

Nghê Yến Quy cắn môi.

Mao Thành Hồng kéo khăn choàng, đi với Ôn Văn tới phòng thay quần áo.

Hoàng Tĩnh Thần nhìn thấy người ở xa xa, gọi: "Triệu Khâm Thư." Cô ấy chạy về phía anh.

Trong đình còn lại hai người, cùng với một cây kem.

Nghê Yến Quy khụ hai lần, cúi đầu nhìn kem trong tay Trần Nhung."Đành ném đi vậy."

Thời gian hai người im lặng có chút lâu. Kem đã hơi tan ra, hình dạng cánh hoa bên trên đã không còn, mềm xuống, tan vào bên trong cuốn trứng.

Trần Nhung không thể không ném kem vào thùng rác, nói: "Đáng tiếc, lần sau lại mời cậu ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!