Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Mít

Beta: Anh Đào

Nghê Yến Quy có cảm giác hoang đường, câu hỏi hôm nay giống như chuyện bé xé ra to.

Đổi một cách nghĩ khác, cô và Lâm Tu bình thường cũng hay trò chuyện vui vẻ. Trần Nhung và Lý Quân gặp nhau cũng có thể bởi vì học tập gương tốt của đàn chị.

Vui vẻ leo núi xong.

Nghê Yến Quy đi tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy lụa mỏng trắng như tuyết, xuống núi đi tới phòng ăn.

Hầu như các học viên đều đến, có vài người đang vây quanh trước mặt Mao Thành Đồng trò chuyện: "Huấn luyện viên Mao, thời tiết hôm nay rất tốt."

Mao Thành Hồng còn đang cắn bánh bao, nặng nề phát ra tiếng: "Ừm."

Nghê Yến Quy nhìn thấy, chiếc bánh bao anh ta cắn qua vẫn còn lưu lại dấu răng.

Mao Thành Hồng ăn mấy cái bánh bao, lại cầm thêm một cái, mạnh mẽ cắn. Huấn luyện viên chính thức không có bao nhiêu người, vừa đến giờ nghỉ giải lao, tất cả đều qua đây.

Nghê Yến Quy và Trần Nhung cùng ngồi xuống, bàn tám người, ngay bên cạnh là Mao Thành Hồng.

Mao Thành Hồng ăn xong ba cái bánh thịt heo, vẫn còn đang nhai thịt trong miệng nói: "Huấn luyện ngày hôm nay đã kết thúc, mọi người tự chơi đi."

"YEAH!" Các nam sinh hoan hô nhảy nhót.

Triệu Khâm Thư nói muốn tới hồ ở lưng chừng núi: "Suối nước nóng rất giàu canxi, natri, vân vân..."

Mao Thành Hồng nghe xong thì cau mày: "Bệnh viện vẫn đang mở cửa, thiếu canxi thì tới đó ngâm mình đi."

Triệu Khâm Thư cau mày theo: "Huấn luyện viên Mao, đừng cứng nhắc như vậy mà."

Ôn Văn đang uống sữa đậu nành: "Huấn luyện viên Mao, bọn họ thích chơi cái gì thì kệ họ đi, đoàn chúng ta đã mua phiếu rồi, không chơi thì lãng phí."

"Mánh lới thương nhân." Mao Thành Hồng muốn ăn thêm bánh bao, lại phát hiện ra trong đĩa đã không còn gì.

Đôi mắt Nghê Yến Quy sáng như sao, tiến đến trước mặt Trần Nhung: "Cậu muốn đi ngâm mình ở đâu?"

Trần Nhung nghiêng đầu: "Mình không đi."

Nghê Yến Quy hỏi: "Tại sao vậy?"

Triệu Khâm Thư cầm khăn tay, lau miệng nói: "Cậu ta ý mà, thẹn thùng. Xưa nay chưa cởi quần áo trước mặt con gái bao giờ."

Trần Nhung rất phối hợp, không lên tiếng, cúi đầu, đỏ mặt. Hoàn thành đúng tiêu chuẩn bộ dạng ngượng ngùng.

"Ừ..." Nghê Yến Quy thoáng thất vọng. Nhưng lúc này mới phù hợp với tính cách của Trần Nhung.

"Nghê Yến Quy, cậu tới suối nào?" Trong mắt Triệu Khâm Thư có sự chờ mong về Nghê Yến Quy. Thưởng thức vóc dáng của cô là thật, nhưng anh ấy còn muốn nghiệm chứng một chuyện, Trần Nhung nói: "Cô ấy sẽ không để lộ phần trên." có đúng hay không.

Nghê Yến Quy cũng lắc đầu: "Mình không đi."

Triệu Khâm Thư bật cười, nhanh miệng hỏi một câu: "Tại sao?" Vừa dứt lời, anh ấy đã nghĩ ra lý do.

Nghê Yến Quy cúi đầu, hớt một muỗng cháo đưa lên miệng. Tuy không trả lời, nhưng sự im lặng của cô chính là đáp án.

Triệu Khâm Thư che miệng, không truy hỏi nữa.

Mao Thành Hồng nhíu mày: "Nếu em nói sớm, hôm nay tôi đã không cho em leo núi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!