Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Triệu Khâm Thư ngồi chính giữa khán đài, trông lười biếng thôi rồi. Tay phải cậu ta gác trên lưng ghế, không những không đi chạy bộ, mà còn cảm thấy mình chẳng hề ăn bơ làm biếng, đang ngồi ở đây cùng một cô gái.
Cậu ta đang khai sáng giúp cô nàng, nói: "Có một giáo sư ở Mỹ, sau khi khảo sát y học đã rút ra một kết luận, sự tiết dopamine ở nam nữ kéo dài tối đa ba mươi tháng. Sau ba mươi tháng, tất cả mọi thứ sẽ trở lại như bình thường. Cậu và cậu ta yêu nhau từ lớp mười cho đến khi lên năm nhất đại học, đã quá hạn tiết dopamine, chia tay là lẽ đương nhiên."
Cô gái đắn đo: "Nếu tớ…chia tay, lỡ như cậu ấy không đồng ý…"
Triệu Khâm Thư phì cười: "95% các cuộc chia tay đều đến từ một phía."
Trên đường chạy, Nghê Yến Quy và thành viên câu lạc bộ quyền anh xích mích với nhau. Cô đỉnh thôi rồi, một chọi hai, sự oai phong bỏ xa hai người kia cả cây số.
Sau đó, Mao Thành Hồng đến hòa giải.
Ngay lập tức đã xảy ra một cảnh tượng kỳ diệu. Trần Nhung nắm cổ tay Nghê Yến Quy.
Triệu Khâm Thư đứng bật dậy, khi rụt tay về suýt nữa đập phải mặt cô gái kia.
Cô gái hoảng sợ, hỏi: "Cậu thấy cách này không được sao?"
Triệu Khâm Thư không để ý, cậu ta nói: "Nghe theo cảm xúc của cậu đi."
Trong lòng cậu ta liên tục lặp đi lặp lại câu: Đậu má!
Cậu ta quay lại lớp chờ Trần Nhung về.
Trần Nhung và Nghê Yến Quy lần lượt bước vào lớp học.
Triệu Khâm Thư túm Trần Nhung lại, hỏi: "Hai cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Cậu ta giơ tay trái, rồi giơ tay phải lên, sau đó đan hai tay vào nhau.
Trần Nhung giải thích: " Tôi chỉ lo buộc dây giày, không đứng chắn trước mặt Nghê Yến Quy ngay nên bị huấn luyện viên Mao dạy bảo."
"Không phải." Triệu Khâm Thư siết chặt hai tay.
Trần Nhung ngờ vực.
Triệu Khâm Thư thật sự muốn đá cậu một cái: "Hai người nắm tay nhau rồi."
"À, là do huấn luyện viên Mao hiểu lầm. Lần đầu tiên không giải thích, sau này giải thích sẽ càng lằng nhằng hơn, tôi không biết phải bắt đầu nói từ đâu, nên đành nắm tay đối phó trước." Hỏi một đằng trả lời một nẻo là câu trả lời kiểu Trần Nhung tiêu chuẩn.
Triệu Khâm Thư nhếch môi: "Đừng giả vờ trước mặt tôi."
Trần Nhung: "Huấn luyện viên Mao sắp dạy học rồi."
Vừa dứt lời, Mao Thành Hồng đã hắng giọng, nói: "Lớp lý thuyết hôm nay, ta giảng về lịch sử sơ lược của tán thủ trước. Thật ra, bộ môn đối kháng bắt đầu có từ thời Thương Chu. Đến thời Xuân Thu – Chiến Quốc, việc chinh chiến diễn ra thường xuyên nên lấy chiến thuật làm trọng. Mãi cho đến thời Tần Hán, hệ thống thi đấu mới thật sự được hình thành, có trọng tài, luật thi đấu, bên cạnh đó cũng là những lối chơi đa dạng."
Triệu Khâm Thư đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa Trần Nhung và Nghê Yến Quy. Còn nội dung bài học, cậu ta chỉ nhớ sau khi nhà Tần diệt sáu nước (*) thì mới xuất hiện tinh thần thi đấu.
(*) Nhà Tần diệt sáu nước hay còn gọi là Chiến tranh thống nhất Trung Hoa của Tần là một chuỗi những chiến dịch quân sự vào cuối thế kỷ thứ 3 TCN nhằm thống nhất lãnh thổ Trung Hoa do nước Tần thực hiện nhắm vào sáu nước chư hầu hùng mạnh còn sót lại trong thời kỳ Chiến Quốc là Hàn, Triệu, Nguỵ, Yên, Sở và Tề. Sáu nước này, cùng với Tần được gọi chung là Chiến Quốc Thất Hùng.
Kết quả của cuộc chiến là việc sáu nước chư hầu lần lượt bị Tần thâu tóm, vào năm 221 TCN Tần đã hoàn toàn thống nhất các vùng đất bị phân chia từ hàng trăm năm về một thể thống nhất đặt dưới sự cai trị của nhà Tần và một vị Hoàng đế duy nhất thay vì rất nhiều các vị Vương Công quý tộc của từng nước chư hầu như trước. Trung Hoa lần đầu tiên trong lịch sử hoàn toàn thống nhất dưới quyền cai trị của vị Hoàng đế đầu tiên là Tần Thuỷ Hoàng. (Nguồn: Wikipedia)
Về ký túc xá, Trần Nhung tắm xong, Triệu Khâm Thư vẫn còn nhớ đến chuyện này, bèn hỏi: "Chị đại tin lời giải thích của cậu à?" Con trai nắm tay con gái thì chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là có tình cảm, hoặc là chòng ghẹo. Còn những thứ khác đều là lời bao biện.
"Cô ấy tin." Dừng khoảng chừng ba giây, Trần Nhung bổ sung: "Chắc thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!