Editor: Cam
Beta: Tiểu Thái Dương
Nghe Miêu Phi Vũ hỏi vậy, Thẩm Thu Hoa cười gật đầu.
"Có thu được kinh nghiệm gì không?"
Thẩm Thu Hoa ngẫm nghĩ chốc lát, "Đại khái... phải chú ý máy quay phim một chút." Nàng cảm thấy tham gia chương trình này tuy rằng không phải rất thú vị nhưng cũng không khó. Vấn đề lớn nhất của nàng chính là không chú ý tới máy quay phim. Việc này làm cho nàng thường xuyên rơi vào điểm mù của ống kính hoặc che mất người khác, khiến cho mức độ biểu đạt của khung hình bị nghèo nàn. Lẽ ra quá trình ghi hình rất thuận lợi, cuối cùng lại phải chỉnh sửa khá nhiều.
Thậm chí phần quay lại hôm nay chủ yếu là các phân đoạn của nàng.
"Em là người mới, không phải xuất thân chính quy, có thể biểu hiện như vậy đã rất hiếm có. Nghe nói em đang đóng phim?" Miêu Phi Vũ cực kỳ hứng thú với cô gái mới bước vào giới giải trí này. Lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn để xem xét, Thẩm Thu Hoa tuyệt đối có tương lai tốt đẹp. Vì vậy phải nhân lúc nàng còn chưa nổi tiếng mà làm quen, sau này chắc chắn sẽ có chỗ lợi. Sống trong vòng giải trí thì chủ yếu phải dựa vào các mối quan hệ.
Kết thêm một phần thiện duyên, sau này chính là cho mình thêm một đường đi.
"Đúng vậy, đang quay một bộ phim cổ trang. Tôi đóng vai quý phi." Đối với Miêu Phi Vũ, Thẩm Thu Hoa có ấn tượng không tệ. Người đàn ông phương bắc này có năng lực điều hành tổng quát mà cũng không kém phần cẩn thận. Bề ngoài tuy có vẻ qua loa nhưng bên trong có nhiều chỗ tinh tế. Thẩm Thu Hoa cũng nghĩ như Miêu Phi Vũ, tin rằng kết bạn với hắn sẽ giúp ích cho sự sinh tồn trong vòng giải trí của nàng sau này.
"Quý phi à?" Miêu Phi Vũ nhìn chiếc xe từ xa đang chạy tới, "Lúc diễn em có bị như vậy không?"
Thẩm Thu Hoa rũ mắt. Đối với nàng, diễn những màn tình cảm của Quý phi, hoặc phải học thuộc thoại đều không thành vấn đề. Vấn đề luôn ở cảm giác máy. Mặc dù đã tính trước vị trí, nàng vẫn thường lọt vào điểm mù. Đạo diễn không mắng nàng đã là rất nể tình.
Miêu Phi Vũ thấy Thẩm Thu Hoa không nói lời nào, hỏi: "Vẫn là vấn đề cảm giác máy?"
Thẩm Thu Hoa giương mắt, gật gật đầu.
Bởi vì đang nghĩ đến chuyện phiền não này, nàng vừa nhướng mắt lên liền lộ ra vẻ mặt ngây thơ cùng bất lực, làm Miêu Phi Vũ dù đã quen nhìn các nữ minh tinh cũng không kiềm được trái tim đập thình thịch. Hắn thầm nghĩ, cô nàng Thẩm Thu Hoa này tương lai ắt sẽ muôn hồng nghìn tía[1].
(Muôn hồng nghìn tía: ý chỉ sự rực rỡ)
"Thu Hoa, phần cảm giác máy, nếu có thể tìm khóa để học một chút về nó đương nhiên tốt nhất. Dù vậy, không có điều kiện đi học cũng không quan trọng, chủ yếu là kinh nghiệm. Bây giờ em không nên gấp gáp, cứ xem người khác diễn nhiều một chút, đặc biệt là các diễn viên lâu năm. Cho dù họ không phải diễn viên nổi tiếng, có thể nhiều phân đoạn còn diễn không tốt, nhưng họ đã diễn xuất cả đời, chắc chắn có chỗ đáng giá để em học hỏi. Từ từ mà học, tư chất của em tốt như vậy, nhất định có thể thành công."
Miêu Phi Vũ thấy chiếc xe đã dừng lại liền đứng lên, "Về sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu em với một số đoàn phim. Đến lúc đó em nhớ phải cho đại ca này chút mặt mũi nha."
Thẩm Thu Hoa đứng lên đi theo, "Cảm ơn Miêu ca."
Miêu Phi Vũ xua xua tay, tới khách sạn đón những người khác lên xe.
Dương Quỳnh đứng ở bên cửa sổ khách sạn vẫn luôn nhìn Miêu Phi Vũ cùng Thẩm Thu Hoa nói chuyện với nhau. Khi thấy Miêu Phi Vũ đi ngang qua, cô dợm bước theo hắn. Nhưng nhìn thấy Thẩm Thu Hoa ngầm hướng về phía mình ra hiệu, cô liền đứng yên. Nghe tiếng Miêu Phi Vũ gọi mọi người lên xe, cô kéo mớ hành lý đi ra khỏi khách sạn. Thẩm Thu Hoa bước tới đỡ một cái va li.
"Nói chuyện gì vậy?" Giọng điệu Dương Quỳnh có chút chua.
Thẩm Thu Hoa nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, nhịn không được nhếch môi khẽ cười.
"Nè nè, đừng có cười tươi như vậy, nói cho chị nghe đi chứ." Dương Quỳnh lấy bả vai đụng nàng một cái, nói kiểu lấy lòng.
"Kết bạn mà thôi. Sau này những việc như vậy tốt nhất do chị đi làm. Chị cần nhớ rõ, bây giờ chị không phải vệ sĩ của em mà là trợ lý của em." Thẩm Thu Hoa nghiêng người dùng ngón tay chọc bả vai Dương Quỳnh.
Động tác yêu kiều biểu lộ tâm tình của nàng đang rất tốt. Dương Quỳnh bắt lấy ngón tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay. "Chị sẽ mau chóng thích ứng công việc này."
Hiện tại rất nhiều việc đều đòi hỏi Thẩm Thu Hoa tự xử lý khiến Dương Quỳnh đau lòng. Có điều cô không có năng lực thích ứng nhanh như nương nương, chỉ đang dần dần tập quen công việc mới.
Mọi người đã lên xe. Lúc xe ra khỏi thôn, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh nhìn thấy Lương bà bà đứng ở cổng thôn nhìn theo xe dần đi xa.
Về đến thành phố Y, hai người không kịp nghỉ ngơi, ngựa không dừng vó mà bay trở lại đoàn phim ở thành phố F.
Họ không ở đó ba ngày, đoàn phim như cũ. Thẩm Thu Hoa ít đất diễn nên việc nàng vắng mặt cũng không quá nhiều người để ý.
Ngày tiếp theo, nàng vẫn không có cảnh diễn. Nàng ở phim trường tiếp tục học tập. Theo ý kiến của Miêu Phi Vũ, nàng tìm đến Lý Thạc, người trước đó có cảnh diễn với mình, khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm. Lý Thạc ngoài mặt trông có vẻ lạnh lùng. Hắn thấy Thẩm Thu Hoa tự nhiên đến học hỏi thì cũng không từ chối, chỉ kêu nàng nêu vấn đề cụ thể hơn một chút. Thẩm Thu Hoa nói vấn đề cảm giác máy không tốt của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!