Lúc này Tịch Vũ Đồng mới đi ra, hai người Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào liền chạy tới.
Nàng giành trước mở miệng: "Tiểu Hòa, Tiểu Đào, chăm sóc tiểu thư của các ngươi cho tốt, bản công chúa đi đầu một bước".
Nói xong, liền cấp tốc gọi thị vệ đảm nhiệm phu xe về, nhỏ giọng nói gì đó.
Tiểu Đào một mặt mờ mịt, nhìn về phía Tiểu Hòa kế bên, "Đó không phải là tiểu thư sao?"
So với Tiểu Đào, đầu óc Tiểu Hòa chuyển động đến nhanh, phản ứng lại ý định của Tịch Vũ Đồng, kéo Tiểu Đào muốn theo sau lại, "Ngươi ở đây chiếu cố tiểu thư, ta đi chiếu cố Công chúa".
Nói xong, đẩy Tiểu Đào tiến vào trong xe ngựa, chính mình đi theo phía sau Tịch Vũ Đồng.
Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một cái, vẫn chưa nói gì.
Thị vệ kia hiểu rõ, hướng những đồng bạn hô lớn: "Các huynh đệ, trước tiên hộ tống Công chúa rời đi"
Những thị vệ kia là do hắn dẫn đầu, nghe vậy cấp tốc rút về, lấy Tịch Vũ Đồng làm trung tâm, quấy nhiễu thành một vòng, chỉ còn dư lại thưa thớt một vài thị vệ che chở cho vị trí xe ngựa của Phượng Vũ Dao.
"Mạo phạm, Công chúa".
Tiểu Hòa nói xong, hai tay đặt hai bên Tịch Vũ Đồng đem người đẩy lên ngựa, sau đó phóng lên ngồi ở phía sau, động tác kéo dây cương gọn gàng.
Những tên "thổ phỉ" kia vây quanh đi tới đã không còn đường lui, nhưng hai bên đường lớn lại có cơ hội để lợi dụng được, thị vệ trưởng để thuộc hạ mở đường, trong chốc lát Tiểu Hòa liền dẫn theo Tịch Vũ Đồng xông ra khỏi trùng điệp vòng vây.
Cùng lúc đó, Phượng Vũ Dao c*̃ng được thị vệ bên cạnh mang lên ngựa nhằm hướng ngược lại rời đi.
Những thổ phỉ kia hiển nhiên không nghĩ tới các nàng sẽ tách ra hai đường, lập tức liền sửng sốt.
Có người lên tiếng hỏi hắc y nhân cầm đầu: "Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?"
"Mục tiêu của chúng ta là Tam hoàng nữ, mấy người các ngươi đi theo chiếc xe ngựa kia, không thể để ai sống sót, dù là một người".
Thủ lĩnh kia sắp xếp mấy tên thuộc hạ đi diệt khẩu, sau đó đoạt lấy một con ngựa dẫn trước một bước hướng về phương hướng Tịch Vũ Đồng ly khai đuổi theo.
Những "Thổ phỉ" kia thấy thế, cũng liền bận bịu đi theo, những tùy tùng không có ngựa c*̃ng dùng khinh công, tốc độ cũng không chậm đi quá nhiều.
Đoàn người Phượng Vũ Dao đi được một đoạn liền bị đuổi theo, một phen ở phía sau tranh đấu mới g**t ch*t mấy hắc y nhân đuổi theo.
Thị về ngồi cùng một con ngựa với nàng đỏ mặt quỳ xuống: "Thuộc hạ mạo phạm, tội đáng muôn chết".
Đáy lòng Phượng Vũ Dao không được, nhưng cũng biết thời khắc thế này không thể tính toán quá nhiều, vung vung tay để đối phương đứng dậy, nói: "Bản công chúa trở lại tìm người, đoàn người các ngươi mau mau đi cứu Vũ Đồng."
Thị vệ có chút do dự: "Nhưng là đội trưởng để chúng ta hộ tống Công chúa hồi cung."
Đáy lòng Phượng Vũ Dao lo lắng cho an nguy của Tịch Vũ Đồng, thấy bọn họ như vậy thì tức giận: "Đây là phân phó của bản công chúa các ngươi không cần phải nghe? Vẫn là lời nói của một đội trưởng thị vệ so với lời của bản công chúa có quyền hơn?".
Một nhóm thị vệ vội vã quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
Đáy lòng Tiểu Đào c*̃ng lo lắng cho tiểu thư nhà mình, liền vội vàng nói: "Công chúa, nô tỳ mang những thị vệ này đi cứu tiểu thư, còn vị thị vệ đại ca này vẫn là lưu lại bảo vệ cho an toàn của Công chúa".
Phượng Vũ Dao nhìn đám thị vệ quỳ gối trước mặt, đáy lòng bị làm cho giận, giơ giơ tay áo, "Bản công chúa không cần loại người không nghe lời này bảo vệ".
Nha hoàn hầu hạ bên người nàng nhỏ giọng khuyên: "Công chúa, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính".
Tiểu Đào nhìn mà trong lòng sốt ruột, suy nghĩ có thể hay không chính mình một người trở lại, lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa dần dần tiến đến, hoảng hốt: "Có người lại đây."
Những thị vệ kia có võ công, đã sớm nghe thấy, đứng dậy bảo hộ trước mặt Phượng Vũ Dao.
Khoảng chừng sau mấy hơi thở, một bóng người từ từ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!