Chương 2: Trọng Sinh Về Năm Mười Bốn Tuổi

"Tiểu thư, ngươi còn không đứng lên, Tiểu Đào sẽ ngay lập tức đi đào rượu hoa đào của người sau đó uống hết ô ô ô ~"

Ai, ai đang nói chuyện?

Không đúng, không phải linh hồn của ta đã tiêu tan rồi sao?

Vẫn là nói một chút, ta không có uống canh Mạnh Bà đã đầu thai rồi đó chứ?

Bình thường xem không ít thoại bản Tịch Vũ Đồng dần dần tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.

Theo phương hướng nàng nghiêng đầu vừa nhìn tới, thấy tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, theo bản năng lên tiếng gọi: "Tiểu Đào?"

Sau đó nàng vừa nghi hoặc, Tiểu Đào là nha hoàn của nàng, ở bên nàng khoảng mười năm, chỉ là sau đó đã xuất giá, tại sao lại quay trở về, khuôn mặt còn như vậy trở nên trẻ tuổi non nớt, liền hỏi: "Có phải là phu gia (nhà chồng) đối với ngươi không tốt?"

Nha hoàn bị kêu là Tiểu Đào ngừng lại nước mắt, trên mặt thoáng chốc đỏ ửng: "Tiểu thư, ngài nói cái gì phu hay không phu gia, nô tỳ làm sao nghe không hiểu? Có phải là vẫn chưa tỉnh lại không?"

Tiểu Đào phân phó nha hoàn bên người chạy đi thông báo cho đại nhân, cũng gọi đại phu lại đây.

Người có thể bị Tiểu Đào gọi là đại nhân cũng chỉ có một, vậy thì chính là phụ thân của nàng.

Nghĩ đến phụ thân chính mình chết thảm bên trong lao ngục, Tịch Vũ Đồng cũng không thể bình tĩnh được, vội vã vén chăn xuống giường.

"Tiểu thư, bệnh của ngài còn chưa tan hết, làm sao đã dậy rồi, mau mau nằm xuống a".

Tiểu Đào sợ làm nàng bị thương nên không tiện cản trở, chỉ có thể theo sức mạnh nâng đỡ, "Tiểu thư có phải là muốn lấy cái gì, có việc gì cứ phân phó cho Tiểu Đào là được rồi."

Tịch Vũ Đồng theo bản năng cầm lấy tay của đối phương, môi khẽ run, "Cha ta đâu?"

Âm thanh cẩn thận từng li từng tí một như sợ có thể bị gió thổi tản đi, chỉ là Tiểu Đào sơ ý bất cẩn vẫn chưa phát hiện có cái gì không đúng.

Tiểu Đào đáp: "Đại nhân vào triều còn chưa có trở lại, tiểu thư ngài tìm đại nhân là có chuyện gấp sao?"

"Không có chuyện gì." Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới chính mình vậy mà thật sự còn có thể gặp lại được phụ thân, đáy lòng vừa mừng vừa sợ, cười cười thế nhưng nước mắt là không ngừng được cứ rơi xuống.

Muốn nói hối hận lớn nhất của nàng đời trước, không phải là đối với Phượng Vũ Dịch cảm tình mong mà không có được, mà là không có đuổi tới để kịp nhìn phụ thân một lần cuối.

Nếu như trước mắt tất cả những thứ này là nằm mơ, nàng chỉ hy vọng cả đời cũng không phải tỉnh lại.

Nàng vừa khóc nhưng là dọa đến Tiểu Đào, luống cuống tay chân lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, sốt ruột hỏi: "Tiểu thư, ngài đây là làm sao?"

"Không sao." Tịch Vũ Đồng có chút nghẹn ngào, "Ta đây là hài lòng."

Tiểu Đào nghe vậy thì đầu óc có chút mơ hồ, tự khỏi không biết việc lão gia vào triều thì có gì mà hài lòng?

Đứng một chút, Tịch Vũ Đồng cũng mệt mỏi, để Tiểu Đào nâng trở về bên giường ngồi xuống.

Hiện tại tỉnh táo lại, nàng đúng là phát hiện không ít chỗ không ổn.

Nghiêm túc tính ra, Tiểu Đào đã hai mươi hai tuổi, sao lại trẻ như vậy? Hơn nữa Tiểu Đào đã xuất giá, lại vì sao quay trở lại bên người nàng.

Hơn nữa cẩn thận nhìn lên, gian phòng này giống như là khuê phòng của chính nàng.

Nàng ổn ổn tâm thần, hỏi: "Tiểu Đào, ta đây là làm sao?"

Tiểu Đào có chút suy nghĩ, nhưng vẫn là trả lời: "Tiểu thư cảm hóa phong hàn, hôn mê ba ngày."

Cảm hóa phong hàn?

Thân thể nàng luôn luôn khỏe mạnh, quanh năm bệnh vặt đều không có một lần, làm sao lại gió lạnh nhập thân?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!