Hằng tuần, theo thường lệ Ngôn Mộc và Cố Duy Nhất quay về Cố gia đại trạch ăn cơm.
Hôm nay, không khí trên bàn cơm trở nên nghiêm túc, chỉ vì một câu của Cố Duy Nhất, "Con mang thai."
Vốn là chuyện vô cùng cao hứng, cả nhà Cố gia đang hí hửng lại vì khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Mộc, không khí dần trở nên quỷ dị.
"Không có khả năng." Ngôn Mộc giữ nguyên bộ dạng tuyệt đối không thể được.
Cố Duy Nhất trầm mặt, "Anh có ý gì? Định nói đứa trẻ này không phải của mình?" Biết kết quả mang thai từ lâu nhưng cô không dám nào, chính vì sợ hãi phản ứng này của anh.
Ngôn Mộc chuyển mắt nhìn cô, đôi mắt tức giận, "Đừng nói chuyện khác, em biết ý anh không phải vậy."
Trong lòng Cố Duy Nhất nổi lửa, ngẩng đầu, "Vậy anh có ý gì, em nghe không hiểu."
Đôi mắt Ngôn Mộc nhìn chằm chằm cô một lúc, cố gắng áp chế cơn giận, đứng lên ra ngoài hoa viên nhỏ.
Cảm giác bức bách biến mất, Cố Duy Nhất thở ra một hơi, vỗ ngực, "Làm con sợ muốn chết, quả nhiên, đối mặt với thế lực ác không thể cúi đầu."
Bà nội Cố, "Nhất Nhất, rốt cuộc chuyện như thế nào? Mang thai là chuyện vui, sao Tiểu Mộc lại có bộ dáng thế này?"
Ông nội Cố, "Nhất Nhất, con không phải đã làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Mộc đấy chứ?"
Cha mẹ Cố không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Duy Nhất, muốn cô đưa ra một lời giải thích hợp lý, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là nghĩ Cố Duy Nhất làm sai, một chút quan hệ với Ngôn Mộc cũng không có.
Cố Duy Nhất méo miệng, cầm lấy đôi đũa bình tĩnh ăn cơm, "Con mang thai, anh ấy không vui thì mọi người tự hỏi anh ấy, có liên quan gì đến con, mọi người nhìn bộ dạng như tam đường hội thẩm này xem, như kiểu con làm sai chuyện vậy, chẳng lẽ thai phụ không phải lớn nhất sao?"
"Bảo bảo nhà ta thật đáng thương, còn chưa sinh ra đã không ai thích, về sau lớn lên như thế nào?" Cố Duy Nhất càng nói càng ủy khuất.
Cha Cố bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đi tìm Ngôn Mộc.
Cố Duy Nhất dùng ánh mắt khiển trách nhìn ba người ở lại, tiếp tục ăn cơm, giả vờ vô tội, "Con thực sự không biết chuyện gì."
Mẹ Cố duỗi tay kéo bát thịt kho trước mặt cô ra, "Nói thật mau, bằng không sẽ không được ăn cơm."
Ông bà nội Cố cũng vội đoạt đồ ăn trước mặt cô, Cố Duy Nhất gắp không đến, đành phải buông đũa, trừng mắt nhìn mẹ mình, "Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không vậy?"
Mẹ Cố chỉ nhìn cô không nói chuyện.
Cố Duy Nhất bị nhìn đến phát sợ, đành phải xấu hổ cười cười, "Thật ra cũng không có gì, chính là anh ấy giống như không thích trẻ con, anh ấy không thích con cũng không thể không sinh phải không, cho nên…" Cố Duy Nhất làm động tác buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ, đều là bắt buộc.
"Không thích trẻ con?" Mẹ Cố bắt lấy trọng điểm, "Con làm sao mà biết được? Mẹ thấy phản ứng của Tiểu Mộc không phải giống như vậy?"
Cố Duy Nhất há miệng, "Biểu hiện của anh ấy rõ ràng như vậy, bỏ của chạy lấy người rồi, còn không phải?"
Mẹ Cố bình tĩnh nhìn cô, "Nhất Nhất, nói thật."
Cố Duy Nhất bĩu môi, cô không giấu nổi nữa, đơn giản ngả bài, "Thật ra cũng không có gì, Ngôn tiên sinh không muốn có con, tất nhiên sẽ làm đủ các loại biện pháp an toàn, đã vậy thì con liền giặc tới thì đánh, nước lên thì nhảy, cho nên lập tức, có thai…" Chỉ là chọc thủng áo mưa, chuyện lớn đến mức vậy sao?
Ông nội Cố, "…"
Bà nội Cố, "…"
Mẹ Cố, "…"Thời tiết đầu mùa xuân có có chút se lạnh, hoa viên sớm đã yên tĩnh tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Này…" Cha Cố đưa cho Ngôn Mộc một điếu thuốc, Ngôn Mộc tiếp nhận sau đó dùng bật lửa châm điếu thuốc cho cả hai, đưa lên hít một ngụm.
Hai người lặng yên một hồi lâu.
"Thế nào, không thích có con?" Cha Cố mở miệng trước đánh tan sự yên lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!