Từ trong nhà hàng ra ngoài đã hơn chín giờ tối, Cố Duy Nhất cùng lái xe nhà họ Thai đỡ Thai Tử Vũ và cha cậu ra ngoài, nhét họ vào trong xe.
"Cố tiểu thư, để tôi đưa cô về." Lái xe nói với Cố Duy Nhất.
"Không cần, tôi gọi xe đến bệnh viện được rồi." Cố Duy Nhất miễn cưỡng cười.
Tiễn chú Thai và Thai Tử Vũ đi, Cố Duy Nhất cảm thấy khí lực xung quanh như được buông lỏng. Cuối tháng tư mang theo chút gió và hương hoa còn sót lại của mùa xuân, đường phố đông đúc người qua kẻ lại. Cố Duy Nhất đứng đó, giống như xem một bộ phim điện ảnh, thấy vô cùng hốt hoảng.
Hiểu rõ thân thế Ngôn Mộc, trừ cha mẹ, cô chỉ nghĩ đến chú Thai. Cô không dám hỏi cha mẹ, không muốn họ lo lắng, vậy nên cô tìm chú Thai, làm chú ấy uống quá chén, quả nhiên, chú đã nói.
Thì ra Ngôn Mộc là bị chính mẹ anh vứt bỏ, sau khi cha đi, mẹ muốn tái hôn lập tức bỏ rơi anh.
Bỏ rơi, Cố Duy Nhất cảm thấy trong lòng như nổi lửa, anh của cô là bị vứt bỏ, người cô yêu thương che chở như vậy lại bị vứt bỏ, trên đời này sao lại có người có thể vứt bỏ chính con của mình chứ.
Cố Duy Nhất không biết mình trở về bệnh viện thế nào, đứng bên dưới, cô vẫn còn cảm giác không thể tiếp thu được, buổi tối hôm trước, giọng nói Ngôn Mộc gọi "cha" yếu ớt bên tai giống như một cây đao cắt từng vết vào tim cô, khiến toàn thân run rẩy.
Khó trách mấy ngày này cảm xúc của anh không đúng, dù ở trước mặt cô che dấu rất tốt, nhưng cô hiểu anh, trong mắt anh thỉnh thoảng lộ vẻ cô đơn, cô không nói không phải không biết.
Từ nhỏ, cô biết anh và những đứa trẻ khác không giống nhau, anh không có mẹ, lại không cùng họ với cha cô, tính cách anh cao ngạo, khinh thường làm bạn với người khác. Nhưng anh xuất sắc như vậy, tới đâu cũng có người chú ý nên bị người ta ghen ghét, mỗi lần có người gọi anh là "đứa con hoang không ai cần", "có cha sinh không có cha dưỡng", cô đều nhìn thấy trong mắt anh cái lạnh lùng, lạnh đến mức làm cô đau lòng.
Ngôn Mộc giống như một con nhím, đem mình bọc sít sao, không cho phép người khác lại gần, cũng không đến gần người khác. Nhưng anh lại cho cô gần mình, trước đây cô muốn nhổ hết những cây gai ở vỏ ngoài của anh, cho nên lúc nào cô cũng bảo vệ anh ở sau, mặc dù một chút tác dụng cũng không có.
Cô cho rằng đó đều là những chuyện cũ sớm đã qua, nhưng hiện tại lại phát hiện, tổn thương giống như cây cỏ dại, ta tin rằng mình đã nhổ sạch nó nhưng vào thời điểm ta không nhìn thấy, chỉ là một cơn gió xuân nhỏ, nó lại không kiêng nể mọc lên.
Cố Duy Nhất cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, không ngừng đi lại ở dưới, mượn gió đêm thổi tan suy nghĩ trong đầu, không thể để cho Ngôn Mộc phát hiện mình không thích hợp.
Cô hít sâu, muốn đem lửa giận trong lòng chìm xuống lại nhìn thấy một người làm mình nổi trận lôi đình. Hé mắt, Cố Duy Nhất cho rằng nhìn nhầm, người nọ đội mũ đeo khẩu trang từ trong bệnh viện đi ra, dù không rõ lắm nhưng cặp mắt kia, Cố Duy Nhất nhận ra, không phải Hứa Trạch Dật thì là ai.
Hứa Trạch Dật cũng thấy cô, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, định chạy, Cố Duy Nhất bước nhanh vài bước, chặn trước người hắn, chặn đường.
"Anh ở đây làm gì?" Cố Duy Nhất mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Hứa Trạch Dật không được tự nhiên, "Bệnh viện không phải nhà cô mở, dựa vào cái gì mà tôi không thể ở đây?"
"Phải không?" Cố Duy Nhất cười lạnh, "Xin hỏi đại thiếu gia ngài bị bệnh gì? Bên cạnh một trợ lý cũng không có đến đây xem bệnh? Chẳng lẽ mắc bệnh khó nói? Hay là bệnh lương tâm bị chó cắn?"
Sắc mặt Hứa Trạch Dật khó coi, "Cố Duy Nhất, nể mặt cô là nữ, tôi không so đo với cô, đừng được nước lấn tới, nhẫn nại của tôi có hạn."
"Được nước lấn tới?" Cố Duy Nhất khinh thường cười lạnh. "Tôi được nước lấn tới? Tôi còn có thể hơn thế cơ, anh nghĩ xem?" Cố Duy Nhất thấy không thể nuốt trôi cơn tức, anh cô dạo này đột nhiên bất thường là vì cái gì, đêm nào cũng mất ngủ đến sáng là vì cái gì, mắc mưa đến phát sốt là vì cái gì? Còn không phải do Hứa Trạch Dật hắn làm hại sao, hắn dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận cô, muốn đến gần Ngôn Mộc, mẹ hắn làm hại Ngôn Mộc một lần còn chưa đủ sao?
Nhiều năm như vậy sao vẫn không buông tha lại còn vạch trần vết sẹo của anh?
"Cô có ý gì? Cố Duy Nhất, tôi hôm nay không muốn gây gổ với cô, đừng cố tình gây sự." Hứa Trạch Dật thấy Cố Duy Nhất chắc là điên rồi.
"Không muốn gây gổ?" Cố Duy Nhất nhếch miệng cười, tay đè thái dương, cô cảm thấy đầu mình đau đến chết mất, "Anh không gây gổ với tôi, Hứa Trạch Dật, tôi đã cảnh cáo anh không được lại gần anh của tôi, anh dám làm tổn thương đến anh ấy tôi sẽ không tha cho anh, anh coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao? Anh có tư cách gì mà làm loạn cuộc sống của tôi, mẹ anh làm tổn thương anh tôi một lần là quá đủ rồi, có phải chê anh tôi sống quá tốt nên muốn đâm một dao nữa phải không?"
Hứa Trạch Dật sững sờ, trong mắt không thể tin, "Cô, cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì?" Hai tay Cố Duy Nhất nắm chặt, con mắt hừng hực lửa giận, thanh âm dâng cao, "Tôi có ý gì chẳng lẽ anh không biết, anh tỏ vẻ ngây thơ làm gì, còn hỏi tôi có ý gì, đồ hèn nhát dám làm không dám nhận."
"Cô, cô cũng biết?" Giọng nói Hứa Trạch Dật thấp xuống, bén nhọn xung quanh hạ bớt.
"Thế nào, chẳng lẽ chuyện anh không biết, còn không muốn người khác biết?" Cố Duy Nhất hít một hơi, "Hứa Trạch Dật, tôi cảnh cáo anh lần nữa, cách xa anh tôi một chút..."
"Đó là anh tôi, tôi muốn gặp thì gặp, dựa vào cái gì cô cấm tôi?" Hứa Trạch Dật dứt khoát.
"Anh của anh?" Cố Duy Nhất đang kiềm chế lửa giận nhưng vì câu nói này mà bùng cháy, ai cũng không ngăn được, "Đó không phải anh của anh, từ ngày mẹ anh bán anh ấy, anh ấy cùng với nhà anh, cùng người mẹ đó không có quan hệ, Hứa Trạch Dật, anh nghe cho rõ, là mẹ anh bán anh ấy, bán, năm mươi vạn lập tức bán..."
Nước mắt Cố Duy Nhất chảy xuống, khàn cả giọng, "Cả một nhà các người đều vì tư lợi, nếu đã không cần anh ấy, vì sao lại đến làm tổn thương anh ấy? Anh ấy bây giờ rất tốt, không cần mẹ, không cần em trai, anh đến chỉ khiến anh ấy thương tâm, khiến anh ấy khổ sở, thống khổ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!