Về đến nhà đã là bảy giờ, Cố Duy Nhất đến phòng tắm lấy khăn lông lớn lau tóc và nước mưa trên đầu Ngôn Mộc, sau đó lại tìm hòm thuốc, lấy băng keo cá nhân cẩn thận dán lên vết thương ở tay anh. Đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên, Ngôn Mộc đột nhiên ôm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh hôn rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô, chậm rãi, cẩn thận mút vào mang theo thương tiếc và trân trọng, giống như chỉ cần dùng chút sức lực thì cô sẽ biến mất vậy.
Cố Duy Nhất nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, mưa phùn bay trên cửa sổ tạo thành chuỗi trân châu trong suốt, có chỗ có ánh sáng làm nổi bật, năm sắc màu ánh sáng lung linh. Hai người cứ như vậy ôm hôn, cảm thụ được cả nhịp đập của đối phương.
Cho đến khi Cố Duy Nhất đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói,
"Anh mắc mưa, đi tắm nước nóng đi, em nấu cho anh chút canh gừng, đừng để bị cảm."
Ngôn Mộc nhìn cô một lúc lâu, trong mắt mang theo sự thâm tình mà Cố Duy Nhất chưa từng thấy, cúi đầu hôn lên môi cô, Ngôn Mộc xoa đầu cô,
"Em tắm trước đi, để anh đi nấu canh gừng."
Cố Duy Nhất lắc đầu, giọng nói mang theo kiên quyết,
"Không, anh mau tắm trước đi." Ngôn Mộc cầm ô nhưng lại che hết cho cô, mưa cũng không lớn, cô không hề ướt một chút nào.
Cố Duy Nhất đẩy Ngôn Mộc vào phòng tắm, tìm đồ ngủ đặt ở cửa, sau đó vào bếp nấu canh gừng cho anh, Cố Duy Nhất thả gừng vào trong nồi, dùng cái thìa quấy quấy, ánh mắt liếc qua phòng ngủ Ngôn Mộc, cô biết anh có tâm sự, chỉ là không biết chuyện gì khiến anh để lộ tâm tình ra ngoài như vậy.
Cố Duy Nhất mang canh gừng đã nấu ra, Ngôn Mộc đúng lúc tắm xong, nhìn anh uống xong canh gừng, Cố Duy Nhất lại vào bếp làm cơm tối, Ngôn Mộc tựa ở cửa phòng bếp nhìn cô, trêu chọc,
"Sợ là tối nay lại không kịp ăn cơm tối rồi."
Cố Duy Nhất lườm anh một cái, tư thế như một trang hảo hán,
"Ngàn vạn lần không nên xem thường em, cẩn thận mất mặt đó."
Ngôn Mộc nhướn mày, Mỏi mắt mong chờ.
Bộ dáng như sớm biết kết quả.
Cuối cùng, Cố Duy Nhất nhìn canh trong nồi cháy thành một đống đen thùi lùi, cười xấu hổ,
"Anh Ngôn này, thật ra em thấy chúng ta có vẻ thích hợp ăn..."
Ngôn Mộc châm biếm đi qua,
"Cố Duy Nhất, em hôn anh một cái, anh nấu cơm cho em."
Cố Duy Nhất đỏ mặt, cảm thấy sao người này tự nhiên không biết xấu hổ như vậy, mặc dù trong lòng cô rất thích, nhưng con gái là phải dè dặt, ngẩng đầu,
"Bổn tiểu thư có cốt khí, sao có thể vì ăn mà bỏ đi tôn nghiêm của mình được."
Sau đó lại cười,
"Nhưng mà, người xưa có nói dân dĩ thực vi thiên*..." Hôn một cái lên môi Ngôn Mộc,
"Cho nên, Ngôn tiên sinh, anh có thể đi nấu cơm được rồi."
E thẹn xấu hổ đáng mấy đồng, có thể ăn đậu hũ một chút thì ăn, Mạnh Tử cũng nói Thực sắc tính dã.
*Dân dĩ thực vi thiên: thức ăn là cái quan trọng nhất.
Ngôn Mộc bị cô chọc cười, xoa đầu cô,
"Đi tắm rửa đi, tắm xong ra ăn cơm."
Cố Duy Nhất ra khỏi bếp, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, từ nhỏ cô lớn lên cạnh anh, tâm tình anh biến hóa thế nào cô cũng biết, vừa nãy anh giống như là gượng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!