Rất nhanh, người Ngôn Mộc gọi đến đón Cố Duy Nhất từ cửa sau đi, trực tiếp đến sân bay. Dù sao, Cố Duy Nhất cũng không phải người nổi tiếng, lại bịt kín mít nên ra khỏi khách sạn cũng không ai biết.
Ra khỏi sân bay đã hơn hai giờ chiều, ngay lập tức thấy Ngôn Mộc đứng đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đứng trong đám người, chỉ chớp mắt đã khiến người ta cảm thấy khí thế bất phàm.
Cố Duy Nhất mím môi đi lên, gương mặt Ngôn Mộc lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời, Cố Duy Nhất cúi gằm đến trước mặt anh, đột nhiên bổ nhào vào lòng anh gào khóc, "Anh... huhu..."
Ngôn Mộc để cho cô ôm, mặt không đổi sắc, cũng không an an ủi, đợi đến khi trong lòng không còn âm thanh mới lôi cô từ trong lồng ngực ra, bàn tay sờ khuôn mặt non mềm, "Nước mắt đâu?"
Cố Duy Nhất nhíu mày, cười, "Giả bộ một chút..."
Ngôn Mộc xoay người rời đi, Cố Duy Nhất theo sau lưng, "Anh..."
Ngôn Mộc bước đi, Cố Duy Nhất không theo kịp bước chân anh, miệng nhỏ vểnh lên, dứt khoát cúi đầu ủ rũ, chỉ thấy người phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó nghiêm mặt quay lại, cầm tay cô đi tiếp, Cố Duy Nhất lặng lẽ nhìn thoáng qua lớp băng sắp kết trên mặt Ngôn Mộc, lén cười, nhìn thấy anh giờ phút này, giống như chuyện Hứa Trạch Dật không có một chút quan hệ với cô.
Hai người lên xe, Cố Duy Nhất thắt dây an toàn, thuận miệng hỏi, "Anh, sao anh biết em xảy ra chuyện?"
Không nói thì thôi chứ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngôn Mộc trong nháy mắt đen như đáy nồi, tức giận hừ lạnh, "Cố đại tiểu thư bản lĩnh như vậy, có ai không biết? Ngay cả ông bà cũng nghe tin đang ở nhà đợi em về, em nghĩ xem muốn nói như nào?"
Cố Duy Nhất kinh ngạc há to miệng, "Cái gì, ông bà cũng biết? Vậy chẳng phải là cha mẹ cũng biết à?" Nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của cha, không hiểu sao Cố Duy Nhất lại đau đầu.
Cố Duy Nhất trốn sau lưng Ngôn Mộc chậm rãi bước vào nhà, liếc bốn người ngồi phòng khách đang nhìn cô chằm chằm. Cố Duy Nhất cười gượng hai tiếng, tay giữ chặt tà áo Ngôn Mộc. Anh không hề trượng nghĩa mà đẩy tay cô ra, đem cô đến trước mặt mọi người còn mình thì ngồi một chỗ khuất.
Cố Duy Nhất thấy Ngôn Mộc mặc kệ mình, không nghĩ được điều gì, tự giác đứng thẳng, "Ông, bà, cha, mẹ..."
Không có nghiêm khắc trách móc như trong tưởng tượng của cô, ngược lại, ông bà Cố cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Hứa Trạch Dật, "Nhất Nhất của chúng ta trưởng thành rồi, đã biết yêu..." Ông Cố đeo cặp kính lão nhìn ảnh chụp hai người trên báo, "Chỉ là, tên này trông có hơi kiêu ngạo..."
"Kiêu căng cái gì! Hiện tại mấy cô gái chẳng phải đều thích như này sao? Bộ dáng thế này tôi cũng thích, tôi cũng từng xem bộ phim nó diễn, diễn rất tốt, lớn lên cũng rất đẹp trai." Bà Cố vui tươi hớn hở.
"Không phải vậy, ông bà, hai người hiểu lầm rồi, con..."
"Còn ngại à..." Vẻ mặt bà Cố đầy chế nhạo.
Cố Duy Nhất, "..."
Cố Duy Nhất vừa ứng phó ông bà, vừa vụng trộm nhìn Ngôn Mộc, chỉ thấy anh cúi đầu nghịch điện thoại, không lâu sau có người gọi đến lập tức đi chỗ khác nghe, căn bản không để ý đến cô.
Mẹ Cố cũng nhìn tờ báo, lặng lẽ kéo ống tay áo cha Cố, nhỏ giọng, "Cái tên Hứa Trạch Dật này..."
Cha Cố nhìn thoáng qua Ngôn Mộc đang nghe điện thoại ở cửa sổ, nhíu mày, "Hy vọng là trùng hợp."
Ngôn Mộc nghe điện thoại xong, quay trở lại, "Công ty có chuyện, buổi tối con không về, không cần chờ con." Nói xong cầm áo khoác đi ra ngoài.
Cố Duy Nhất vội đứng dậy định chạy theo, ông Cố đã kéo cô lại, "Nhất Nhất, tiểu tử này tướng mạo đoan chính, hay con dẫn về cho ông nhìn một chút, nếu nhân phẩm được, vậy trở thành cháu rể cũng tốt nha."
Tay Ngôn Mộc cầm chìa khóa xe bỗng chốc siết chặt, sắc mặt ngày càng khó coi.
Một đường lái xe tới công ty, toàn bộ bộ phận PR đều ở trong phòng hội nghị, Tô Lương Tần thấy anh lập tức chạy đến, "Gặp rồi?"
Gương mặt Ngôn Mộc lạnh lùng, tức giận đá cái ghế ở hành lang sang một bên, phát ra tiếng "ầm" vang vọng, mọi người trong phòng họp lập tức cúi đầu làm việc của mình.
Tô Lương Tần chậc chậc, "À, xù lông rồi."
Ngôn Mộc không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc một cái, "Liên lạc được với Khương Gia Kỳ chưa?"
Tô Lương Tần gật đầu, "Được rồi, tớ đang chuẩn bị đến thành phố S tìm cô ấy."
Ngôn Mộc khẽ "ừ" một tiếng, quay đầu nói với trợ lý Vương vài câu, anh ta đáp lời, "Khuya hôm nay mọi người tăng ca, tranh thủ hoàn thành trong đêm."
Ngôn Mộc mở ra macbook, thấy tin tức hôm nay đều là Hứa Trạch Dật và Cố Duy Nhất, đau đầu lấy tay đè lên mi tâm.Đêm nay Cố Duy Nhất không ngủ được, cảm thấy trời đã sáng, đứng lên kéo màn cửa sổ nhìn trời không chút mây, tâm tình cũng không hề tốt, cầm lấy điện thoại xem chuyện đã phát triển đến mức nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!