Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Ngôn Mộc, nháy mắt, mặt mày cong cong, "Anh, sao anh lại tới đây?"
Ngôn Mộc cúi đầu nhìn cô, nhiều ngày không gặp, khuôn mặt gầy đi, cuối cùng nhịn không được bóp mũi cô, "Anh không đến chắc em ghi hận anh cả đời."
Cố Duy Nhất nhướn mày, "Em không hẹp hòi như vậy!" Khóe miệng không thể ngăn được nhếch lên.
Ngôn Mộc ôm lấy eo nhỏ của cô xoay người định đi ra xe, thấy Hứa Trạch Dật còn đứng tại chỗ, Cố Duy Nhất kinh hãi, "Sao anh còn chưa đi?"
Hứa Trạch Dật giống như thay đổi, ngày thường cao ngạo nhưng hiện nay trên mặt có chút khẩn trương nhìn Ngôn Mộc, "Tôi, tôi là Hứa Trạch Dật, rất vui được biết anh." Nói xong đưa tay ra, bộ dáng luống cuống giống như học sinh tiểu học.
Cố Duy Nhất nhìn bộ dáng hắn, không giống như là giả bộ, trong lúc nhất thời, nội tâm vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. Ngày thường, hai mắt Hứa Trạch Dật để trên đầu vô cùng cao ngạo, sao lại lộ ra bộ dáng thẹn thùng như vậy.
Kéo Ngôn Mộc tay hung hăng véo một cái, người này không chỉ trêu chọc phụ nữ, hiện tại ngay cả đàn ông cũng bắt đầu trêu chọc.
Ngôn Mộc bắt lấy bàn tay đang làm loạn, nhìn Hứa Trạch Dật nhàn nhạt mở miệng, "Cậu là Hứa Trạch Dật?"
Hứa Trạch Dật cả kinh vẫn gật đầu, trong mắt mang theo chờ đợi, "Phải, Dật trong tuấn dật."
"Trạch Dật, Trạch Dật..." Ngôn Mộc cúi đầu gọi hai tiếng, trong mắt thoáng ảm đạm.
Cố Duy Nhất đứng cạnh Ngôn Mộc, nhạy cảm phát giác ra trên người anh đột nhiên tản ra sự tịch mịch, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay anh, nhẹ giọng gọi, "Anh..."
Ngôn Mộc nghiêng đầu nhìn cô một cái, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, "Đi thôi, đi ăn cơm."
Ngôn Mộc dắt Cố Duy Nhất ra xe, Hứa Trạch Dật đứng tại chỗ ấp úng thu hồi tay, nhìn bóng lưng hai người, trên mặt vừa cao hứng lại vừa có ủy khuất, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.Cố Duy Nhất nhìn Ngôn Mộc lái xe, "Anh, sao em thấy Hứa Trạch Dật nhìn anh vẻ mặt đói khát nhỉ." Lúc ấy đèn đường đã sáng, đôi mắt Hứa Trạch Dật lấp lánh, Cố Duy Nhất bị cận 2.0 độ vẫn thấy rõ ràng.
Đói khát? Thái dương Ngôn Mộc nhảy lên, đưa tay búng trán cô một cái, "Nói nhăng gì đấy?"
Cố Duy Nhất chẹp miệng, "Hắn vừa thấy anh mặt đã đỏ, giọng run sợ, giống như nàng dâu nhỏ 3 năm chưa gặp chồng mình vậy."
liền mặt đỏ, thanh âm nói chuyện đều run sợ, bộ dáng kia tựa như là ba năm không thấy tướng công nàng dâu nhỏ đồng dạng."
Thừa dịp đèn đỏ, Ngôn Mộc nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn, "Em đã thử qua bộ dạng đó?" Biết rõ rõ ràng như thế.
Cố Duy Nhất sững sờ, xoay mặt nhìn anh, lọt vào một đôi mắt rộng như biển, toàn thân mềm nhũn, gò má đỏ lên, vội xoay người nhìn ra bên ngoài, "Không, không có đâu."
Con mắt Ngôn Mộc híp híp, như hài lòng với biểu hiện của cô.
Ngôn Mộc đỗ xe trước một nhà hàng Tây lớn. Cố Duy Nhất vừa nhìn chỗ này, lại nhìn trên người mặc quần jean đeo giày đế bằng, xoay người nhìn Ngôn Mộc, "Anh vào gọi thức ăn trước đi, chờ 20 phút em sẽ quay lại."
Không đợi Ngôn Mộc trả, Cố Duy Nhất xoay người chạy tới trung tâm thương mại, Ngôn Mộc không biết cô làm gì, cũng mặc kệ đi vào trước.
Cố Duy Nhất vào trung tâm thương mại, lấy tốc độ nhanh nhất mua một bộ váy và một đôi giày. Thay quần áo xong không còn thời gian trang điểm, Cố Duy Nhất buộc nhẹ tóc sau đầu, sau đó dặm chút phấn, đánh thêm son, đeo món đồ trang sức vô cùng thanh lịch. Chuẩn bị xong xuôi, Cố Duy Nhất lấy trong túi ra quyển sổ của Hề Tuyết "36 kế theo đuổi nam thân", kế thứ sáu, "Sửa cũ thành mới", thay đổi bản thân, cho anh thấy mình trong một kiểu khác.
một món váy liền áo cùng một đôi giày cao gót, thay quần áo tốt lắm, đã không có thời gian hoá trang, Cố Duy Nhất đem đầu tóc thả lỏng vãn ở sau đầu, sau đó lấy ra bột bổ nhào bổ bổ, lại xoa xoa son môi, coi như là cái đồ trang sức trang nhã, chuẩn bị xong hết thảy, Cố Duy Nhất từ trong bao xuất ra Hề Tuyết kia bản ( đụng ngã nam thần ba mươi sáu kế), đệ lục kế, "Sửa cũ thành mới", thay đổi mình nguyên lai là chính mình, nhường hắn chứng kiến một cái trước kia chưa thấy qua ngươi.
Ngoài nhà hàng Tây, Cố Duy Nhất hít một hơi thật sâu, ưu nhã bước vào, Ngôn Mộc đưa lưng về phía cô, Cố Duy Nhất đi đến bên cạnh, nhẹ gọi một tiếng, "Anh..."
Ngôn Mộc nghe tiếng cô ngẩng đâu, dưới ánh đèn tối, cô mặc một bộ váy dài màu lam, khuôn mặt trắng nõn phủ chút phấn, hai sợi tóc trên trán lướt qua gò má, trong mắt Ngôn Mộc lộ ra kinh diễm hiếm có.
Cố Duy Nhất thấy ánh mắt anh nhưng một lát sau, lời nói của Ngôn Mộc làm cô trở lại hiện thực, "Mới tháng 4, mặc váy cái gì, không sợ lạnh sao?"
Cố Duy Nhất nghiến răng, đi đến đối diện kéo ghế ngồi xuống.
Ngôn Mộc cởi áo khoác đi đến bên người cô trải lên chân, Cố Duy Nhất không cự tuyệt, bởi vì có chút lạnh.
"Quà sinh nhật em đâu?" Cố Duy Nhất ngửa mặt nhìn anh.
Ngôn Mộc chau mày, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ đưa cô, Cố Duy Nhất thấy hộp nhung quen thuộc, vừa vui vẻ lại thất vọng, bởi vì năm nào quà sinh nhật Ngôn Mộc cho cô cũng giống nhau, là một con husky bằng thạch anh được đặt làm riêng, màu sắc và tư thế không giống nhau, dù cô thích husky, nhưng trong nội tâm cô mong năm nay khác biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!