Không thể nhìn thấy Mộ Niệm Đồng bối rối bất an làm cho Hà Viện Viện khó chịu vô cùng, cứ như là ăn phải một trăm con ruồi vậy, buồn nôn không chịu được.
Hà Viện Viện không nhịn được trào phúng cô,
"Có người nhé, người ta cho mặt mũi lại không cần, hay là không biết chữ xấu hổ viết thế nào? Đến giờ này rồi mà vẫn tỉnh bơ như chẳng phải chuyện của mình!"
Mộ Niệm Đồng ôm tập luận văn vào trong lòng.
Cô nhìn đống đồ đạc trên đất một chút rồi nói với Hàn Tĩnh Y,
"Tĩnh Y, cậu giúp mình đem mấy thứ này vứt đi với!"
"Đồng Đồng, cậu không dùng mấy đồ này nữa sao?"
Ừ.
Mộ Niệm Đồng bình tĩnh nói,
"Chỉ có mấy bản luận văn và ghi chép này còn dùng được, còn lại bỏ đi thôi."
Mấy thứ đồ này chẳng quan trọng.
Đồ đạc mà cô để trong nhà họ Lục không nhiều, mấy bộ đồ bình thường, quần áo ngủ, đồ dùng hàng ngày, vứt đi rồi mua lại cũng được.
Hàn Tĩnh Y gật đầu, hai tay xách hai vali đi cùng Mộ Niệm Đồng tới chỗ khu chứa rác của bệnh viện để bỏ đi.
Lúc quay về, Hà Viện Viện vẫn đứng trước cửa văn phòng của Mộ Niệm Đồng. Cô bỗng nhiên đi tới trước mặt Hà Viện Viện, lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới cô ta.
"Hà Viện Viện, có chuyện gì sao?"
Hà Viện Viện cười hả hê,
"Mộ Niệm Đồng, cô cũng có hôm nay cơ đấy!"
"Hà Viện Viện, nếu cô lại thích ăn mấy cái tát trước mặt mọi người thì cứ đứng tiếp trước cửa phòng tôi."
Hà Viện Viện, …
Cô ta mở trừng mắt.
Mộ Niệm Đồng tao nhã mỉm cười,
"Cô biết đấy, tôi không giỏi nói chuyện, nếu đã dùng được tay thì tôi sẽ không dùng miệng đâu."
… Khóe môi của Hà Viện Viện run rẩy.
"Tôi đếm đến ba, biết điều thì rời khỏi đây."
1…
Hà Viện Viện cắn chặt răng, vội vàng tránh ra. Cô ta nhìn chằm chằm Mộ Niệm Đồng đi tới, tức giận đến tái cả mặt.
Mộ…
Rầm một tiếng!
Cửa phòng đóng cái rầm trước mặt cô ta, cô ta bị nhốt ở bên ngoài, người run lên bần bật vì tức.
Đến giờ phút này rồi mà người phụ nữ này vẫn kiêu ngạo như thế!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!