Người vợ cưới hỏi đàng hoàng của anh ta, thế mà lại dám phản bội anh ta, ngoại tình với một tên đàn ông nào đó không biết họ tên, một đêm mây mưa?
Về đến nhà lại còn thản nhiên như không và đường hoàng nói:
"Chỉ là thuận theo nhu cầu!"
Mẹ nó chứ. Gặp quỷ đi thôi!
Thật không thể tin được!
Làm sao cô có thể nói một cách đường hoàng như vậy?
Lục Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Mộ Niệm Đồng, nhìn như hổ rình mồi.
Trong mắt cô không có một chút xíu chột dạ mà là thản nhiên đến làm người giận sôi, thậm chí là đương nhiên?
Cơn giận trong lòng Lục Tuấn Ngạn càng lúc càng lớn, anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Cô cũng dám phản bội tôi?"
Khóe miệng Mộ Niệm Đồng run rẩy,
"Thế này cũng gọi là phản bội sao? Anh lấy đâu ra trung thành trong cuộc hôn nhân này?"
Người Lục Tuấn Ngạn cứng lại.
Anh ta cố gắng kìm lại cơn giận sắp không khống chế nổi, kìm nén hỏi lại,
"Cho nên, cô đang trả thù tôi?"
Trả thù?
Anh ta cười lạnh nói tiếp:
"Chẳng lẽ không đúng sao? Cô đang trả thù tôi vì hai năm kết hôn này tôi luôn vắng vẻ cô, bỏ mặc cô ở nhà mà phòng không gối chiếc, hư không tịch mịch?"
Mộ Niệm Đồng tức giận đến mặt xanh mét.
"Hóa ra, cô cũng chẳng phải là một trinh tiết liệt nữ* như tôi đã nghĩ!"
*: người phụ nữ kiên trinh, luôn giữ gìn tiết hạnh của mình
Lục Tuấn Ngạn cười đến ác liệt,
"Rồi cũng sẽ có lúc cô không chịu được nỗi trống vắng này. Sao cô không trực tiếp nói với tôi. Chỉ cần cô mở miệng thì Lục Tuấn Ngạn này sẽ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà mở lòng từ bi thỏa mãn cô!"
Câm miệng!
Mộ Niệm Đồng cười lạnh nói: "Anh Lục, đừng tự mình đánh giá cao bản thân như vậy! Tôi đâu có phải vì trả thù anh, chẳng qua là hưởng thụ cuộc sống một chút, không thể được à? Tôi hư không tịch mịch, ừ đấy, tôi chẳng lẽ không biết tìm một người đàn ông vĩ đại hơn anh để lấp nỗi trống vắng này sao?
Thời đại này, khôn sống mống chết*, anh không đủ vĩ đại thì tất nhiên sẽ có người khác thay thế anh!
"*: khôn ngoan thì sống, ngu dại thì chết"Cô…
"Lục Tuấn Ngạn bị cô chọc giận đến điên rồi. Mộ Niệm Đồng chẳng để cho anh ta có cơ hội nói tiếp. Cô giật mạnh tay, thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta rồi ưu nhã nói:"Anh Lục, anh cũng thấy đấy, bây giờ tôi đã ngoại tình, anh cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt tôi. Tôi để hiệp nghị ly hôn trên bàn trong phòng làm việc, anh ký tên đi.
Cứ như vậy, anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, chẳng liên quan gì với nhau nữa.Hay cho câu không liên quan gì nhau!
"Khuôn mặt Lục Tuấn Ngạn đỏ gay vì tức giận. Anh ta trừng mắt nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn,"Cô muốn ly hôn như vậy tôi lại càng không muốn cô được như ý!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!