Editor: Ái Khiết
Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau ngày càng gần, xem ra vẫn còn rất nhiều người.
Thẩm Hạ Thời miệng nhai kẹo cao su đi vào một quán bar, dáng vẻ trấn định tự nhiên từ hành lang bước đi thật nhanh, khi đi ngang qua chỗ rẽ liền dùng khăn giấy bọc lấy bả kẹo ném vào thùng rác.
Ánh sáng trên hành lang không tốt lắm, phía trước có một người đàn ông đang dựa vào tường hút thuốc, sương khói lượn lờ không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy vóc dáng của anh ta rất cao.
Thẩm Hạ Thời đi qua, nương theo chút ánh sáng trên hành lang tối tăm lưu loát đưa tay nắm lấy cổ áo kéo anh ta vào phòng.
"Tiên sinh, mượn anh một chút." Cô cúi người đặt nụ hôn.
Sát thủ đuổi theo phía sau hung hăng đá văng cửa. Trong căn phòng tối tăm chỉ có tiếng khàn khàn thở dốc, lại phụ họa thêm vài tiếng 'ưm' chống cự thật lớn, khung cảnh mỹ lệ biết bao. Mở đèn, chỉ thấy một người phụ nữ ngồi trên người của một người đàn ông, quần áo hai người hỗn loạn, trường hợp này không khác gì lúc đang trong lửa nóng lại bị người khác phát hiện.
Bọn sát thủ hai mặt nhìn nhau, dù đang bận vẫn ung dung nhìn một lát, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới phun một ngụm nước bọt rời đi.
Ở chỗ ngã rẽ vang lên thanh âm tức giận của tên sát thủ: "Con đàn bà đó còn có thể chạy nhanh như vậy! Tụi mày qua bên kia xem thử đi."
Thẩm Hạ Thời nhìn người đàn ông dưới thân, bình tĩnh liếc anh ta một cái, cúi đầu chỉnh sửa lại cúc áo trước ngực mình, làm xong tất cả cô mới lấy thẻ công tác đặt trước mặt anh ta.
Trên thẻ công tác là một khuôn mặt xinh đẹp đến quyến rũ, bên cạnh là dòng chữ nghiêm chỉnh kích cỡ to rất nghiêm chỉnh: Kiểm sát trưởng (*), Thẩm Hạ Thời.
"Chào ngài, tôi là kiểm sát trưởng tới đây tra án bị đuổi giết. Vừa rồi thật ngượng ngùng, nếu không tôi mời ngài một bữa cơm coi như xin lỗi nhé."
Thẩm Hạ Thời cất thẻ công tác, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Đầu tóc Mộc Tắc bị cô vò đến có chút rối loạn, khuôn mặt điển trai và áo sơ mi màu trắng đều có vô số dấu son môi ẩn hiện, cà vạt bị kéo đến lỏng lẻo, cổ áo trên mở ra mấy nút có thể thấy xương quai xanh ẩn ẩn bên trong.
Anh vắt chéo chân, nheo đôi mắt nhìn người trước mặt, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy ý vị, ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Vừa lúc giọng điệu giống như muốn đi chết của Dương Cẩn vang lên ở bên ngoài: "Điên rồi điên rồi, vậy mà có người dám mưu sát kiểm sát trưởng! Kiện hắn! Không quan tâm là ai! Kiện!"
Đây là giọng nam nhưng nghe lên lại giống như đang nũng nịu, Thẩm Hạ Thời còn có thể tưởng tượng đến bộ dáng anh ta tức giận đến mức cầm hoa lan héo trên tay giơ lên vẫy vẫy.
Một ngày trước, Thẩm Hạ Thời nhận được một vụ báo án tử, nạn nhân là nữ sinh cao trung bị xâm hại ở quán bar, hiện tại đã biến mất ba ngày ba đêm, hiềm nghi lớn nhất là người thừa kế tập đoàn Kim Thần, Kim Thân Hồng, có thể là thủ phạm.
Bất quá nhà hắn có quyền có thế, luôn có luật sư giúp hắn biện hộ đến vô tội, kiểm sát trưởng từng phụ trách vụ án này cũng ngại thân phận của đối phương nên không dám điều tra kĩ càng.
Nhưng lần này vụ án được chuyển tới tay Thẩm Hạ Thời, đối phương quả nhiên ngồi không yên. Vị kiểm sát trưởng này có tiếng là thích liều mạng, có lẽ là sợ bị tìm được dấu vết gì đó nên mới táo bạo trắng trợn thuê sát thủ giết người.
Hai vị trợ lý của Thẩm Hạ Thời, Khương Hân và Dương Cẩn vội vội vàng vàng chạy tới tìm cô. Vừa nãy là tình huống khẩn cấp, Thẩm Hạ Thời phân công bọn họ trốn đi. Dương Cẩn sợ muốn chết, không dám nói gì mà chạy theo Khương Hân, Khương Hân thật hận không thể một chân đá chết anh ta.
@ a i k h i e t
Vừa đẩy cửa ra, Khương Hân và Dương Cẩn bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.
Người đàn ông không để ý tới quần áo hỗn loạn của mình, thản nhiên nghiêng đầu mở bật lửa, lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Anh nhếch miệng, nụ cười có chút ác liệt:
"Đừng sợ, lại đây."
Không may, một đám người chạy tới ngoài cửa. Là nhóm đàn ông trông giống như thuộc cùng một bang phái. Họ còn đem theo bia, miệng nghễnh ngãng ngậm tới ba điếu thuốc, trên cổ đeo dây xích vàng, cánh tay có hình xăm rồng bay hổ dữ, khuyên xuyên tới ngực. Ngoài ý muốn là dù nhìn bọn bọ có vẻ hung tợn nhưng mỗi người đều là một thiếu niên rất tuấn lãng, không có chút khí chất lưu manh phố phường nào cả.
Đám người thấy sự tình trong phòng liền ngẩn người, cái này... giống như mới 'chiến' xong vậy...
"Chẳng lẽ đây là chị dâu?"
"Chó má gì!"
Thẩm Hạ Thời nhướng mày, xem ra chuyện này không đơn giản nha, cô đây là cướp lại vào nhầm ổ sói rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!