Chương 4: (Vô Đề)

Mỹ Nhân nheo mày, mở mắt ra. Khuôn n.g.ự. c rộng lớn màu đồng của nam nhân đập vào tầm mắt nàng.

Chết tiệt, tối hôm qua nàng lại bị tên này cường bạo.

Mỹ Nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn vẫn đang nhắm nghiền mắt ngủ, một cánh tay để nàng gối còn tay kia vòng qua ôm chặt eo nàng, dù đang ngủ nhưng lực đạo vẫn rất mạnh, nàng dùng sức cũng không đẩy hắn ra được.

Nàng nhìn lồng n.g.ự. c với từng múi thịt khỏe khoắn của hắn, hai điểm nhỏ màu đen sẫm trên đó, miệng nhếch lên. Xem nàng trừng trị tên này thế nào.

Mỹ Nhân ghé sát miệng vào hạt đậu trước n.g.ự. c hắn, mút mạnh, dùng đúng cách tối hôm qua hắn khiêu khích nàng để làm bậy.

Ngụy Lôi bị nàng đánh thức, hắn cảm giác dưới n.g.ự. c mình có chút ẩm ướt, cúi đầu xuống nhìn thì thấy nàng đang mải mê cắn mút hắn.

Ban đầu nàng chỉ vừa mút vừa cắn nhẹ, tạo cho hắn khoái cảm điên cuồng. Ngay khi cậu nhỏ của hắn phía dưới dựng thẳng dậy chọc vào bụng nàng, Mỹ Nhân mới mỉm cười, đưa răng cắn phập một cái.

Ngụy Lôi bị nàng chơi xấu, trán đổ mồ hôi lạnh lập tức đẩy nàng ra, gào ầm lên: "Em làm gì vậy hả?"

Mỹ Nhân ranh mãnh cười, nhìn hắn trả lời với vẻ vô tội: "Xin lỗi nhen, tôi nằm mơ thấy ác mộng.

"Một câu như vậy mà muốn chối tội? Nàng quá ngây thơ rồi. Hắn kéo tay nàng dí sát vào lồng n.g.ự. c mình, cạ cạ thân dưới với bụng nàng, giọng nói ngập tràn dục vọng thì thầm:"Em thích làm như vậy sao? Vậy tôi cho em làm.

Mau l.i.ế. m mút giống khi nãy đi, nếu em không làm thì gậy thịt của tôi sẽ "làm" em."

Nàng bị dí vào trong người hắn, chóp mũi cạ vào thịt cứng ngắc trên người hắn, khó chịu kêu lên: "Buông ra, anh làm tôi ngạt thở."

Nàng nói rồi vùng vẫy muốn thoát, liên tục cạ vào người hắn. Ngụy Lôi ôm chặt lấy nàng, cảnh báo: "Nằm im.

"Nàng mơ hồ cảm nhận vật kia càng lớn hơn đang cạ vào bụng mình. Nghe nói dục vọng của nam nhân buổi sáng rất mãnh liệt, nàng còn cảm thấy cả người đau nhức đây, không muốn bị làm nữa. Mỹ Nhân chống tay trước n.g.ự. c hắn, ngẩng đầu lên hối hận nói:"Tôi... tôi sai rồi, anh đừng làm mà.

"Ngụy Lôi cũng bó tay với nàng, đốt lửa lên rồi lại xin hắn tha, đạo lý ở đâu đây? Hắn kéo người nàng lại sát, Mỹ Nhân tưởng hắn muốn làm liền khóc sướt mướt xin tha:"Ô... ô... ô... tôi sai rồi, tôi vẫn còn đau lắm, anh đừng làm mà.

"Hắn bị tiếng khóc của nàng dọa sợ, nhưng dục vọng thì không thể vì một tiếng khóc mà biến mất được. Hắn vuốt tóc, hôn lên trán nàng, dỗ dành:"Ngoan, em đừng khóc, người cần khóc là tôi mới đúng đây, em sao lại khóc?"

Nàng ấm ức đáp: "Vì anh ức h.i.ế. p tôi chứ sao? Lần trước là tôi nhào vào anh, còn tối hôm qua là anh cường bạo tôi."

Ngụy Lôi ôm nàng càng chặt hơn, trả lời: "Bây giờ tôi đang nhận trừng phạt đây."

Nàng thấy hắn thở dốc bên người mình, vật cứng ngắc kia không ngừng cọ xát vào bụng nàng. Nàng ngây thơ nói với hắn:

"Khó chịu lắm sao? Tôi xin lỗi."

Hắn bắt lấy tay nàng, nói: "Nói miệng không có tác dụng đâu, em làm giúp tôi đi."

Mỹ Nhân run người, cuống quít nói: "Không, anh đừng vào trong mà, tôi thật sự không chịu nổi nữa."

Ngụy Lôi bắt lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: "Em nói gì vậy, đâu phải đi vào mới thỏa mãn được, em có thể dùng tay giúp tôi mà.

"Hắn nói rồi nắm lấy tay nàng đặt lên dục vọng tráng kiện của mình, hướng dẫn nàng ma sát lên đó. Mỹ Nhân đỏ mặt, cắn răng để hắn thao túng mình. Đây là lần đầu nàng chạm vào cái đó của nam nhân, mặc dù nhắm mắt nhưng nàng vẫn cảm nhận được thứ đó rất nóng, không ngừng cọ qua cọ lại trong tay nàng. Hơi thở của Ngụy Lôi càng dồn dập hơn, hắn cúi đầu bên tai nàng nói những lời thỏa mãn:"Mỹ Nhân, em đúng là tiểu sủng vật của tôi, ngoài tôi ra không cho ai đụng vào em nữa, nghe rõ chưa?

"Mỹ Nhân còn chưa kịp trả lời thì hắn đã cúi xuống hôn lên môi nàng, quấn quít lưỡi nàng mút mát không ngừng. Tay của nàng vẫn đặt trên dục vọng của hắn không ngừng chuyển động. Đột nhiên nàng nghe hắn khẽ gầm nhẹ, vùi đầu vào hõm cổ nàng mút liếm, sau đó trên bụng nàng liền có cảm giác ẩm ướt. Mỹ Nhân đỏ mặt hỏi nhỏ:"Xong... xong rồi đúng không?

"Ngụy Lôi ngồi dậy giở chăn ra, với tay lấy hộp khăn giấy lau qua tiểu đệ của mình, sau đó lau trên vùng bụng dính dịch trắng của nàng, cả buổi không nói nửa lời. Sau khi làm xong hắn liền ngồi dậy, cuốn chăn mền lên đem bỏ vào máy giặt, quay lại nhìn nàng nói:"Đi tắm đi, rồi tôi đưa em về."

Mỹ Nhân vội ngồi dậy chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, mở nước lên.

Tâm trí nàng hiện tại đang rất hỗn loạn. Nàng khi nãy đúng là bị dở mà, sao có thể thuận theo tên kia, dùng tay giải quyết cho hắn chứ?

Ahh, nàng đúng là ngày càng hư hỏng, ba ba và anh trai mà biết chuyện này chắc chắn sẽ đánh c.h.ế. t nàng. Hắn ta chắc chắn đang nghĩ nàng là loại con gái hư hỏng, lẳng lơ.

Không được, nàng phải dừng chuyện này lại ngay lập tức, không thể tiếp tục cùng hắn ta dây dưa nữa. Tối hôm qua hắn cứu nàng một lần, nàng đã để hắn chiếm tiện nghi một đêm rồi, hai người bây giờ không ai nợ ai hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!