Chương 39: (Vô Đề)

"Nhưng em đã bao giờ tự hỏi, vì sao bản thân phải đi đến bước đường này chưa? Em có nhớ vì sao em lại gặp Minh Phù, em có nhớ vì sao hắn lại tìm đến đây, em có nhớ vì sao cuộc đời mình lại rơi vào vực thẳm như thế này, em có nhớ không? Đúng vậy, tất cả là do anh, anh khiến em trở nên như vậy.

Nhân sinh của em vì anh mà trở nên hỗn loạn, em vì anh mới phải chịu đựng những việc như vậy."

Ngụy Lôi kề sát má nàng, rơi nước mắt nói:

"Mỹ Nhân, sau này mọi chuyện em phải tự mình chống đỡ, anh không còn bảo vệ em được nữa. Nhưng dù xảy ra khó khăn gì, em vẫn phải nhìn về phía trước, tuyệt đối không quay đầu lại, quá khứ... hãy để nó ngủ yên."

"Anh muốn nhìn thấy em mỉm cười như sáng nay, đôi mắt long lanh vì hạnh phúc. Mỗi sáng ăn uống vui vẻ, thức dậy nhìn ngắm vườn hoa nhỏ sau nhà, vẽ một bức tranh, và đừng nhớ đến anh."

"Ngụy Lôi, làm sao em có thể không nhớ đến anh?"

Đêm đó hai người kề sát nhau trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ. Nàng gối đầu lên tay hắn, Ngụy Lôi nghịch những lọn tóc của nàng.

Cả hai nói về những chuyện vụn vặt trong nhà.

Nàng kể cho hắn nghe về bông hoa ngoài vườn nở lúc sáng sớm, về con mèo nhỏ của nhà bên cạnh luôn kêu to mỗi khi trời mưa, về tiếng mở cửa mỗi tối khi hắn trở về mà nàng luôn mong ngóng.

Ngụy Lôi hôn lên tóc nàng, kể cho nàng nghe cuộc sống của hắn trước đây, khi mọi thứ vẫn còn rất tốt đẹp, khi thế giới của hắn vẫn còn rực rỡ ánh sáng.

Thật ra bây giờ không phải không còn ánh sáng.

Nàng bước đến như thiên thần soi rọi tâm hồn cằn cõi của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của hắn, giúp hắn biết được trên đời vẫn còn nhiều thứ thật sự rất đẹp.

Mặt Trời mỗi sáng vẫn mọc, gió trên trời vẫn thổi, mây vẫn bay về nơi vô tận, chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là theo cách này hay cách khác.

"Mỹ Nhân, anh yêu em."

Hắn ôm nàng vào lòng, nghẹn ngào thốt lên.

"Em cũng yêu anh."

~~

Tháng Ba trời se lạnh. Những bông hoa ngoài vườn bắt đầu hé nụ, chim di cư dập cánh từng đàn chao lượn trên bầu trời xanh biếc.

Gió thổi tung mái tóc của cô thiếu nữ hai mươi tuổi, đóa hoa của mùa xuân e ấp ra hoa, trao tặng cho kiếp người khốn khổ một màu sắc tươi đẹp.

Hạo Huyền ôm một bó hoa oải hương đến phòng bệnh của em gái mình.

Mỹ Nhân vẫn còn đang ngủ. Từ ngày hôm đó đến nay nàng rất ít khi mở mắt, không biết là vì sao.

Hạo Huyền nhìn bát cháo được đậy nắp trên bàn đầu giường của nàng, cầm lên, đã lạnh ngắt.

Anh đi ra mua một bát cháo khác. Lúc trở lại Mỹ Nhân cũng đã dậy, nàng ngồi trên giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông hoa hướng dương nho nhỏ bị gió thổi lung lay, tựa như đang nhảy múa.

"Dậy rồi, ăn cháo không?

"Hạo Huyền đặt bát cháo mới trở về chỗ của bát cũ, hỏi nàng. Mỹ Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi anh:"Đã sắp xếp xong hết rồi sao?"

"Ừ, xong hết rồi." Hạo Huyền trả lời, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường nàng.

Căn phòng lại trở nên im lặng.

Từ mấy hôm trước Mỹ Nhân đã không thường nói chuyện. Không phải, là từ cái ngày kia.

Ngụy Lôi dẫn nàng đến đồn cảnh sát, trên người nàng chi chít vết bầm, vùng kín có dấu hiệu bị xâm hại nặng nề, hậu môn bị rách.

Bác sĩ tâm lý cũng không nói chuyện được với nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!