Chương 38: (Vô Đề)

Bởi vì buổi sáng nghỉ làm, hơn nữa còn đi trễ vào buổi chiều nên hôm nay Ngụy Lôi về nhà trễ hơn mọi ngày. Lúc đi ngang qua hàng thịt trong thôn, hắn còn nhìn trúng một miếng giò heo có vẻ rất ngon. Đứng kì kèo với bà bán một hồi, cuối cùng hắn cũng xách được miếng giò về nhà với cái giá hời.

Bà chủ nhà cũ đứng ở cổng nhà đợi hắn, vừa nhìn thấy hắn từ đầu đường đã vẫy tay gọi.

Trước giờ Ngụy Lôi cũng không thân thiết với bà ta là mấy. Hắn đi lại, gật đầu một cái lạnh lùng rồi móc chìa khóa nhà trong túi ra.

Bà chủ nhà chống nạnh đứng một bên nói với hắn: "Ban chiều tôi nghe trong nhà cậu truyền ra nhiều tiếng động lớn lắm, không biết con mèo mà cậu nuôi có phá phách gì không."

Bởi vì để thuận tiện không bị mọi người nhòm ngó lúc hắn đi làm, Ngụy Lôi đã nói dối với xóm giềng xung quanh là hắn có nuôi mèo trong nhà. Mặc dù "con mèo

"này có kích cỡ không được bình thường cho lắm. Bây giờ hắn nghe bà ta nói như vậy, trong lòng vừa chột dạ vừa lo lắng. Mỹ Nhân có phải lại phá phách gì hay không."Cảm ơn." Hắn nói rồi nhanh chóng mở cửa đi vào, ngay lập tức đóng cửa lại.

Sân vườn bên trong gần như đổ nát, hoa màu cũng bị làm cho xới tung đất lên, cửa nhà bị khoét thủng một lỗ lớn, Ngụy Lôi xanh mặt chạy vào trong nhà.

Hắn vừa bước vào nhà đã ngửi được mùi m.á. u trong không khí, bên trong lại im lìm không một tiếng động.

Căn nhà lộn xộn hết cả, đồ đạc đều bị đập phá, có dấu hiệu rõ ràng của xô xát. Hắn bước từng bước vào trong với tinh thần cảnh giác.

Không bật công tắc điện nên trong nhà tối thui.

Lúc đi ngang qua bếp hắn theo quán tính bắt được con d.a. o chặt thịt, nắm chặt trong tay.

"Mỹ Nhân.

"Hắn vừa cất tiếng gọi vừa đẩy nhẹ cánh cửa phòng ngủ ra. Bên trong phòng ngủ cũng như ngoài phòng khách, tối thui không một động tĩnh. Nhưng mùi m.á. u trong phòng lại nồng nặc hơn rất nhiều. Đột nhiên hắn có một dự cảm không lành, đưa tay bật công tắc điện."Tách.

"Ánh đèn sáng lên soi rõ khung cảnh trong phòng ngay lập tức. Mỹ Nhân ngồi bệt dưới chân hắn, đầu tóc rối bù, cả người trần trụi dính đầy máu. Bên cạnh nàng là một người đàn ông đang nằm ngửa với gương mặt đã bị hủy nát, m.á. u tươi chảy đầy khắp sàn nhà và thịt bê bết bên cạnh đầu của lão. Chiếc cờ lê dính hỗn hợp m.á. u và thịt được nàng nắm chặt trong tay, xung quanh là hỗn độn quần áo của hai người. Mỹ Nhân ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt vô hồn của nàng như tấm gương phản chiếu lại hình bóng hắn, trong veo như suối."Ngụy Lôi, anh về rồi."

Nàng mỉm cười với hắn. Gương mặt dính m.á. u như ác quỷ bò lên từ địa ngục muốn đòi mạng người.

Ngụy Lôi ném d.a. o trong tay xuống đất, quỳ xuống ôm chầm lấy nàng.

Một tên đàn ông cao hơn một mét chín, từng làm không biết bao nhiêu việc xấu bây giờ lại cả người run rẩy, ôm cô gái nhỏ bé trước mặt vào lòng.

Hắn không dám tin nếu như nàng và người nằm trên đất kia hoán đổi vị trí cho nhau sẽ như thế nào, hắn sẽ làm gì.

Mỹ Nhân mỉm cười trong vòng tay hắn.

Đôi tay dính m.á. u bị khô cứng của nàng kéo lấy cánh tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ngụy Lôi, em g.i.ế. c người rồi."

Một câu đơn giản của nàng, nói ra vô cùng nhẹ nhàng lại như lưỡi d.a. o đ.â. m vào tim hắn. Ngụy Lôi càng siết chặt nàng vào lòng mình.

Mỹ Nhân có thể nghe được trái tim hắn đập như trống vỗ, lúc này đây nàng mới cảm giác nhẹ nhõm.

Ngụy Lôi ôm nàng không biết bao lâu, có thể đến khi trời sáng, cũng có thể chỉ mới vài giây, hắn buông nàng ra.

Trong bóng đêm mịt mù không thấy rõ tay của chính mình, hai người lại có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.

Ngụy Lôi đang khóc.

Hắn nhìn nàng, nước mắt che đi tầm nhìn của chính mình.

Mỹ Nhân đưa bàn tay dính đầy m.á. u của mình đặt lên mặt hắn, giúp hắn lau đi nước mắt, sau đó nhỏ nhẹ hỏi: "Em còn không khóc, Ngụy Lôi, vì sao anh khóc?

"Ngụy Lôi nắm chặt hai bàn tay nàng, im lặng không dám trả lời câu hỏi của Mỹ Nhân. Một lúc sau hắn mới lên tiếng:"Mỹ Nhân, anh vì nhìn thấy em nên mới khóc, nãy giờ anh rất nhớ em.

"Anh rất sợ sau này sẽ không còn cơ hội được nhớ em nữa. Hắn lại ôm nàng vào lòng thật chặt, sau đó quay đầu nhìn về phía bên cạnh hai người. Mỹ Nhân được hắn ôm vào lòng, hơi ấm của cơ thể hắn khiến nàng cảm thấy rất an toàn. Nàng kéo tay hắn, chỉ tay qua bên cạnh, nói:"Gã là Minh Phù.

Ngụy Lôi, anh có nhớ không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!