Chương 37: (Vô Đề)

Mỹ Nhân bên trong phòng phát run, nàng nhớ đến tình trạng tồi tệ của cánh cửa chính. Chắc chắn không bao lâu Minh Phù cũng sẽ phá được cánh cửa này.

Ngụy Lôi, lúc này nàng cần hắn mau chóng trở về hơn bao giờ hết. Tên đó luôn vắng mặt những lúc quan trọng như vậy.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, không có một thứ vũ khí nào có thể dùng cho nàng tự vệ. Ngoại trừ mảnh sứ và sợi dây xích kia thì chỉ còn một mình nàng.

Nhưng với sức lực của nàng không chừng Minh Phù chỉ cần đá một phát thì đã bất tỉnh rồi.

"Ầm... ầm... ầm.

"Minh Phù bên ngoài không biết dùng thứ gì để đập cửa, âm thanh càng lúc càng lớn, hơn nữa cánh cửa cũng ngày một lung lay. Mỹ Nhân nhào lên giường nắm chặt mảnh sứ trong tay. Trong đầu đọc đi đọc lại:"Động mạch nằm ở cổ, động mạch nằm ở cổ, động mạch nằm ở cổ.

"Lăm lăm vào chỗ đó mà cắt, không khiến gã c.h.ế. t vì mất m.á. u cũng có thể đả thương ít nhiều. Nhất định phải nắm chắc mảnh sứ, chỉ cần buông ra thì sẽ không còn thứ gì tự vệ nữa. Sợi dây xích kia vừa nặng vừa vô dụng, giây phút này chỉ níu chân nàng."Rầm." Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở toang. Bản lề bung ra toàn bộ, cả miếng gỗ cao hơn thân người ngã sầm sang một bên.

Minh Phù điềm tĩnh đứng bên ngoài, Mỹ Nhân hồi hộp đứng nép bên cạnh giường. Nàng nhìn theo cái bóng của gã được ánh hoàng hôn soi rọi, trong đầu tột cùng hoảng sợ.

Cơ hội chỉ có một, nếu như đ.â. m lệch thì nàng chỉ có đường chết.

Minh Phù trên tay cầm một thanh cờ lê, vừa tiến lên một bước đã nghe tiếng va chạm của dây xích trên nền nhà, Mỹ Nhân mặc váy trắng, đầu tóc rối bù như một con ma nữ từ bên trong lao ra.

Gã ta không kịp phản ứng đã bị nàng cầm mảnh sứ lăm lăm đ.â. m tới. "Xoẹt" một tiếng, mảnh sứ lướt qua mặt gã để lại một vết trầy lớn.

"Bốp.

"Gã không dùng cờ lê mà dễ dàng dùng tay không tát một phát vào mặt nàng, Mỹ Nhân mất thăng bằng ngã vật ra sàn. Nàng tròn mắt nhìn gương mặt gã đàn ông từ từ phóng đại trước mặt mình, hai hàm răng va lập cập vào nhau vì run sợ. Minh Phù đã trải qua một khoảng thời gian không mấy tốt đẹp trong tù. Nhờ sợ"chiếu cố

"của anh trai nàng, một con mắt và một chân của gã đã bị đám ngục hữu kia làm cho mất. Mỹ Nhân dễ dàng nhìn thấy so với mấy năm trước thì gã ốm hơn rất nhiều, một bên mắt cũng chỉ còn nhìn thấy tròng trắng. Nhưng điều đó cũng không khiến nàng trở thành đối thủ của gã. Mảnh sứ trong tay nàng bị Minh Phù moi ra, ném thẳng ra phòng khách. Với cái xích trên chân này, còn lâu nàng mới có thể chạm vào nó. Minh Phù với cái cờ lê trên tay đi quanh phòng, vừa đi gã vừa nói:"Hôm qua nhìn thấy mày ở trạm xe tao còn tưởng bản thân nhìn lầm. Nhưng mà nhìn thấy thằng ch* kia lo lắng xông tới, tao mới nghĩ: "Lời to rồi, ông Trời cũng giúp tao.

"Mày không biết tao đợi ngày này bao lâu rồi đâu. Từng ngày trong tù, cuối cùng tao cũng chờ được."

Gã cà nhắc đi lại phía nàng, một cánh tay nhẹ nhàng nắm tóc lôi đầu nàng lên.

Gương mặt cực đại của gã trước mặt mình làm Mỹ Nhân buồn nôn, nàng nghiêng đầu không nhìn thẳng vào mặt gã.

Minh Phù trợn mắt nhìn nàng, gằn giọng nói: "Con điếm, năm xưa vì mày mà thằng ch* kia đánh tao một trận. Bây giờ không có nó ở đây, tao xem mày sống làm sao."

Gã nói dứt lời thì ném nàng xuống đất, vung chân đạp thật mạnh vào người nàng.

Từng cú đá của gã giáng xuống khiến nàng sống dở c.h.ế. t dở, cơ thể yếu ớt chẳng mấy chốc đã bầm dập, vài chỗ nhanh chóng chảy máu.

Không biết tiếp nhận sự hành hạ của gã bao lâu, Mỹ Nhân cảm giác trong miệng mình dâng lên một vị tanh ngọt của sắt, nàng nôn ra một ngụm m.á. u tươi trên sàn.

Minh Phù nhìn thấy nàng thảm thương như vậy cũng không hề nhân từ, cúi xuống thúc một phát thật mạnh vào bụng nàng.

Mỹ Nhân cảm giác cả người ê ẩm vì đau, cơ thể bắt đầu không muốn nghe theo sự điều khiển của nàng.

"Mới mấy cú đã không chịu nổi? Tao vì mày ở trong tù chịu đựng gấp trăm ngàn lần như vậy, bây giờ tao giúp mày nếm trải cảm giác đó một chút." Minh Phù cười hà hà túm tóc buộc nàng phải đối mặt với gã.

Lúc này Mỹ Nhân liền cảm thấy có gì đó không đúng, gương mặt của gã đột nhiên hiện lên sự xảo quyệt và biến thái.

Minh Phù lật cả người đang nằm sấp của nàng lại, dang chân ngồi trên eo nàng.

Gã nở một nụ cười biến thái, đưa tay bắt đầu xé chiếc váy trên người nàng ra. Mỹ Nhân cật lực dùng sức giữ lại liền bị gã tát hai phát, cả gương mặt suýt chút lệch qua một bên.

Minh Phù mất kiên nhẫn xé rách váy của nàng, hai bầu v. ú trắng nõn nhảy bật ra trong không khí, đầu v. ú se lại, tròn tròn hồng hồng.

Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào n.g.ự. c nàng, con ngươi đen lại. Gã đưa tay chạm thử vào, xúc cảm mềm mại khiến gã càng lộ ra bản mặt háo sắc ghê tởm của mình.

Mỹ Nhân ghét bỏ nhìn gã, hai tay bấu chặt vào da thịt của mình. Nàng không ngờ bản thân có lúc cũng khốn khổ đến như vậy. Nếu như kết cục cuối cùng là chết, vậy thì chỉ có sớm hay muộn mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!