Sáng ngày hôm sau Ngụy Lôi rời giường từ sớm, lau sơ người cho Mỹ Nhân, sau đó mặc cho nàng một bộ váy bằng vải bông.
Hắn đi ra nhà kho phía sau nhà, sau khi lục tìm cả buổi cũng tìm thấy một thứ. Sợi dây xích dài chừng năm mét, hai đầu của sợi dây đều có ổ khóa.
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây xích một lúc lâu.
Thật ra hắn không định làm tới nước này, nhưng sự việc ngày hôm qua đã hoàn toàn khiến hắn phát điên mà mất đi lý trí. Hắn rất sợ một ngày bản thân trở về lại không nhìn thấy nàng, khi đó hắn thật sự không biết bản thân sẽ như thế nào.
Chẳng thà bây giờ để nàng chịu khổ một chút, hắn lại cảm thấy yên tâm. Hơn nữa trước giờ nàng cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, bây giờ thì quanh quẩn trong phòng, hắn sẽ đem giá vẽ vào cho nàng, như vậy cũng như nhau thôi.
Hắn cầm theo dây xích và một miếng vải bông trở vào phòng. Mỹ Nhân vẫn còn nằm mê man trên giường, từ trên cổ nàng trở xuống dễ dàng nhìn thấy rất nhiều vết hôn mà hắn để lại tối hôm qua. Thậm chí môi nàng cũng bị hắn gặm cắn đến bật máu, nhìn vào rõ ràng là vết tích nàng bị cưỡng gian.
Bởi vì đây xích khá nặng và cứng, hắn lo nàng khi giãy giụa giống tối hôm qua chắc chắn sẽ làm bản thân bị thương nên mới lót một mảnh vải bông vào chỗ cổ chân nàng bị xích. Rất may là hắn mua dây xích loại vừa khít với chân nàng, bây giờ chèn thêm một mảnh vải cũng không hề gì.
Sau khi cột dây xích vào chân giường, hắn lại tiếp tục bò lên nằm cùng nàng.
Mỹ Nhân lúc ngủ cả người luôn mềm mại, ôm vào lòng cứ như là một miếng vải bông êm ái. Đã rất nhiều lần hắn muốn cùng nàng làm như vậy, ôm nhau ngủ đến khi trời sáng sau một đêm hoan ái, bây giờ điều đó đã trở thành sự thật.
Hắn cảm giác từ khi đi đến nơi này, mọi thứ hắn muốn đều dần được hiện thực hóa, đúng là rất may mắn.
Lúc Mỹ Nhân mở mắt thức dậy thì người bên cạnh đã đi đâu mất, nhưng khác với mọi ngày là chăn nệm bên cạnh vẫn còn độ ấm. Bên ngoài trời đã sáng tỏ, nàng nhẹ nhàng trở mình. Đột nhiên chỗ vùng kín truyền đến một trận ê buốt dữ dội, ngay lập tức khiến nàng tỉnh ngủ.
Tên khốn Ngụy Lôi, đêm hôm qua...
Mỹ Nhân cố gắng dùng hết sức từ trên giường ngồi dậy. Khi vừa đặt chân xuống đất nàng liền cảm thấy cổ chân nặng trĩu.
Một sợi dây xích bạc đang kéo lấy cổ chân nàng, thậm chí vì nó được lót vải nên ngoài cảm giác nặng nề ra thì còn lại rất êm ái. Nàng tròn mắt nhìn nó một lúc, sau mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Ngụy Lôi, hắn, hắn vậy mà lại xích nàng!
"Ngụy Lôi, Ngụy Lôi." Nàng đưa tay vặn chốt cửa, miệng hoảng loạn gọi hắn.
Ngụy Lôi ở bên ngoài đang dùng vài thanh gỗ đóng lên cửa sổ trong nhà. Làm từ sáng sớm đến giờ cũng đã gần xong, chỉ còn một thanh nữa ở cửa sổ phòng khách thì căn nhà sẽ hoàn toàn mất đi ánh sáng tự nhiên.
Hắn nghe thấy nàng đã thức dậy thì vội buông dụng cụ trong tay xuống, nhanh chóng vào phòng.
Mỹ Nhân ngồi ở trên giường, hai tay dùng hết sức để mở ổ khóa trên cổ chân ra. Đáng tiếc thứ này không phải đồ chơi trẻ con, cả bàn tay nàng đã sưng đỏ nhưng ổ khóa thì không hề suy suyễn.
Ngụy Lôi bước vào kéo tay nàng ra, sau đó điều chỉnh lại vị trí của dây xích trên chân nàng. Hắn vừa làm vừa nói:
"Em đừng ngoan cố, thứ này không phải muốn tháo là tháo đâu. Tôi đã ném chìa khóa đi rồi, cả đời này em cứ ngoan ngoãn ở lại đây với tôi."
Mập
Mỹ Nhân bị lời nói biến thái của hắn càng làm cho sợ hãi hơn, hai tay nàng đánh mạnh lên vai và đầu hắn, vừa khóc vừa nói: "Anh biến thái, lưu manh...ô...ô... mau thả tôi ra."
Hắn không thèm để ý đến gương mặt đẫm nước mắt của nàng, hai tay áp vào má Mỹ Nhân, kéo nàng lại gần mình, giọng nói vô cùng tức giận:
"Mỹ Nhân, đừng mắng tôi như vậy. Vì sao tôi trở nên như vầy, em là người rõ nhất. Tôi đã cảnh cáo em không được rời khỏi nhà, em lại rời khỏi, còn mua vé xe, còn để người khác đụng vào mình, nếu hôm qua tôi không nhìn thấy em thì không biết em đã bị bán đến đâu rồi? Người ta lừa em em cũng không biết, với bản lĩnh đó rời khỏi tôi em có sống nổi không? Hả?"
Mỹ Nhân nhắm chặt mắt lại, hai tay liên tục đánh lên vai khóc, bật khóc nức nở. Nàng không muốn nghe hắn nói những lời vũ nhục như vậy, nàng không muốn làm phiền hắn, nàng không phải kẻ thiếu người dựa dẫm thì không sống nổi.
Ngụy Lôi tức giận ném nàng xuống giường, hắn phải kiềm chế lắm mới không xông lên đè nàng xuống. Vì sao trước đây hắn không biết nàng lại là người cứng đầu như thế này, vừa cứng đầu lại vừa thích khóc.
Nàng khóc một tiếng nữa thì hắn sẽ khiến nàng phải khóc đến hết ngày hôm nay.
"Im lặng mau, đừng khóc nữa." Ngụy Lôi tức giận gầm lên với nàng.
Cũng may hắn đã đóng nhiều thanh gỗ lên khắp các cửa trong nhà, nếu không âm thanh của hai người chắc chắn sẽ kinh động đến xóm giềng xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!