Chương 33: (Vô Đề)

Nàng đi ra cửa rào trong nhà, đây là cánh cửa duy nhất dù nàng có cầu xin thế nào Ngụy Lôi cũng nhất định khóa là phải khóa. Loại ổ khóa này nàng từng xem trên mạng cách mở, dụng cụ để dùng là những món đơn giản trong nhà, chỉ một chốc nàng đã thành công bẻ gãy ổ.

Mặt Trời vẫn còn chưa lên, cảnh vật bên ngoài mờ mờ ảo ảo vì sương mù.

Mỹ Nhân đeo một chiếc khẩu trang, lén la lén lút đánh giá tình hình yên tĩnh bên ngoài, sau đó mới mở cửa đường hoàng bước ra.

Ở ngoài có vài người công nhân cũng đi làm sớm như Ngụy Lôi, ai ai cũng xách theo một túi cơm hộp và một vài dụng cụ, sau đó dọc theo một con đường mòn mà đi.

Mỹ Nhân tò mò không biết bọn họ đi về chỗ nào, chẳng lẽ trong thôn này có một nhà máy, bọn họ là công nhân?

Mặc dù rất tò mò nhưng Mỹ Nhân cũng không dám hỏi, nàng sợ người ta nhìn thấy bộ dạng lén lút của nàng thì sẽ nghi ngờ, còn không biết Ngụy Lôi có nhờ ai trong số những hàng xóm mỗi ngày canh chừng nàng hay không.

Để biết những người trong thôn đi đâu, Mỹ Nhân quyết định đi theo họ thử.

Đi một hồi đến khi bình minh ló rạng, hai chân của Mỹ Nhân cũng sắp mỏi nhừ, bọn họ mới đi đến một bến xe.

Không biết vô tình hay hữu ý, bến xe này lại là nơi làm việc của Ngụy Lôi. Nhưng nàng đương nhiên không biết, hắn trước nay chưa từng nói với nàng chỗ làm của mình ở đâu. Nàng chỉ biết hắn làm khuân vác trong thôn.

Mập

Mỹ Nhân nhìn những người công nhân nhanh chóng tản ra đi làm việc, sau đó bản thân cũng luống cuống đứng yên một hồi không biết nên làm gì tiếp.

Nàng có mang theo một số tiền, toàn bộ là tiền Ngụy Lôi đưa cho nàng giữ. Hắn bảo muốn nàng nhanh chóng học cách quản lý chi tiêu trong nhà, sau này hai người có kết hôn thì nàng mới làm tốt được. Nhưng bao giờ kết hôn thì hắn lại không nói, mà nàng cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

Mỹ Nhân nhìn bảng chỉ dẫn treo trước cửa nhà xe, đi lại quầy bán vé xếp hàng để mua vé đến thành phố.

Người xếp hàng mua vé không quá nhiều, rất nhanh đã đến lượt của Mỹ Nhân. Người nhân viên trong buồng nhìn nửa gương mặt non nớt không bị khẩu trang che khuất của nàng, lạnh lùng nói giá vé: "282 tệ.

"(tương đương 1 triệu đồng) Mỹ Nhân tròn mắt nhìn cô ta. Không phải chứ, chẳng lẽ từ đây đến thành phố lại xa như vậy? Nàng quả nhiên đoán không sai, Ngụy Lôi đúng là đã đưa nàng đến nơi khỉ ho cò gáy nào rồi."Cô... cô ơi, có thể giảm một chút xíu được không?

"Nàng ngập ngừng kéo khẩu trang xuống, lên tiếng hỏi. Người nhân viên nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, trong mắt dâng lên vài phần ghen ghét. Cô ta tức giận trả lời:"Làm gì có chuyện giảm giá vé?

Đây là chính phủ quy định, không muốn mua thì đi ra chỗ khác, lằng nhằng làm gì?

"Tiếng của cô ta khá lớn, ngay lập tức đã thu hút nhiều cái nhìn của mọi người. Mỹ Nhân liền vội vàng kéo khẩu trang lên, cuống quít xin lỗi rồi rời khỏi hàng người. Nàng đi ra chỗ ngồi đợi xe của nhiều hành khách, cẩn thận lấy tiền trong túi ra xem xét. Chỉ có hơn 150 tệ, thiếu tới một nửa, thế này thì làm sao mua vé?"Này cô gái, thiếu tiền mua vé sao?

"Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nàng. Mỹ Nhân ngoái đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên mang áo khoác nỉ đang cười với nàng."Đúng vậy.

"Nàng trả lời, sau đó ngồi dịch qua một bên né tránh bàn tay của ông ta. Người đàn ông trung niên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, móc trong túi áo ra một chiếc vé xe còn mới tinh, địa điểm đến vô cùng trùng hợp là thành phố mà nàng cần đến. Mỹ Nhân tròn xoe nhìn tấm vé trong tay ông ta. Ông ta lại cười xòa nhìn nàng, sau đó nói:"Ai da, tôi vốn cũng định đi đến thành phố này, nhưng mà đột nhiên có việc đột xuất.

Tôi bán lại cho cô giá rẻ nhé, chỉ 150 tệ thôi."

Nàng nhìn ông ta, chần chừ suy nghĩ một lúc. 150 tệ, vừa y số tiền nàng có, lại còn đúng địa chỉ nàng muốn đến, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy à?

Nàng nghe nói ở trạm xe có những người chuyên đi gạ gẫm những hành khách hoặc sinh viên, công nhân không có tiền mua vé xe bằng cách bán vé chợ đen cho họ.

Tuy là rẻ hơn vé chính quy nhưng là vé lậu, lên xe chắc chắn sẽ bị nhồi nhét ngồi dưới đất hoặc phải chen chúc với người khác, chắc chắn sẽ bị hành khách khác phàn nàn.

Nhưng nếu bây giờ không mua vé, nàng có thể đi đâu đây? Kế hoạch này của nàng là một đi không về, nếu không thì làm sao giải thích với Ngụy Lôi nguyên nhân ổ khóa bị bẻ gãy?

Thái độ chần chừ của nàng khiến người đàn ông kia mất kiên nhẫn. Ông ta toan đứng lên rời đi, miệng bắt đầu nói: "Thôi cô không muốn mua thì thôi vậy, tôi tìm người khác để bán lại vé là được."

"Khoan đã."

Mỹ Nhân nhanh tay nắm lấy áo khoác của ông ta, ngay lập tức móc toàn bộ tiền trong túi đưa ra, nói: "Vé này tôi mua.

"Người đàn ông cười hí hửng chộp lấy tiền trên tay nàng, sau đó đưa ra vé xe. Nhìn ông ta vội vàng rời khỏi trạm xe, lại nhìn đến vé trên tay mình, Mỹ Nhân thiết nghĩ:"Thà là phải chen chúc hoặc nhận ánh mắt khó coi của người khác, mình nhất định phải rời khỏi đây."

Thời gian xe khởi hành là 16h chiều, còn cả một ngày. Mỹ Nhân đi loanh quanh mấy vòng trong trạm xe cũng không biết làm gì, trên người lại không còn một đồng nào, chỉ đành ngồi lại chỗ băng ghế nhìn mọi người qua lại lũ lượt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!