Nàng nhìn Ngụy Lôi, mím môi cười nói: "Ngụy Lôi, em đói bụng quá."
Ngụy Lôi nãy giờ vẫn ngồi bên giường trông nàng ngủ. Từ lúc nàng mở mắt ra thì hắn đã cẩn thận quan sát rồi. Tuy hắn không biết vì sao thái độ của nàng lại thay đổi 180 độ so với trước khi ngủ nhưng mà nàng cuối cùng cũng chịu mở miệng nói một câu ôn hòa với hắn, đây là điều hắn đang hèn mọn mong ước, đương nhiên lập tức vui vẻ đáp lại: "Vậy em muốn ăn món gì, tôi lập tức nấu cho."
Mỹ Nhân nhớ đến bát cháo mình làm vỡ khi nãy, liền nói: "Ăn cháo thịt bằm đi."
"Được, tôi đi nấu ngay. Em dậy rửa mặt đi, sau đó ra ăn." Hắn vừa nói vừa xông xáo đứng dậy đi ra ngoài bật bếp, bắt đầu nấu cháo cho nàng.
Mỹ Nhân từ trên giường ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt sơ qua.
Bây giờ nàng mới có cơ hội để quan sát căn phòng nhỏ mà Ngụy Lôi đã chuẩn bị cho mình, thật sự là quá đầy đủ và chu toàn. Trong phòng ngủ có hương xông, tủ quần áo đầy đủ các vật dụng cho phái nữ; trong phòng vệ sinh thì từ bàn chải đến các loại sữa rửa mặt, kem dưỡng một cái cũng không thiếu.
Nàng đến giờ mới biết tên lưu manh vô sỉ trong mắt mình còn biết quan tâm người khác cẩn thận như vậy.
Ngụy Lôi rất nhanh đã nấu xong một nồi cháo thịt bằm khác, còn lo lắng mà chiên thêm một cái trứng, đề phòng Mỹ Nhân đổi ý muốn ăn cơm.
Hai người ngồiđối diện trên chiếc bàn ăn nhỏ cùng nhau ăn cơm. Mỹ Nhân vừa ăn vừa đánh giá ngôi nhà của Ngụy Lôi, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi, mắt thẩm mỹ của hắn quả thực không thể coi thường.
Tuy đồ đạc trong nhà không nhiều, chỉ có một chiếc bàn ăn, hai cái ghế tựa, một kệ sách ở phòng khách cùng mấy tấm nệm ngồi, một cái tủ nhỏ và một bình hoa oải hương nhưng lại được bố trí rất hài hòa, căn nhà trông rất kiểu cách.
Ngụy Lôi thấy nàng cứ nhìn ngó khắp nơi, cứ nghĩ nàng là đang chê mình không biết mua đồ trang trí nhà cửa, bèn nói:
"Đợi tôi giải quyết xong xuôi chuyện ở thành phố sẽ mua thêm đồ, đến lúc đó tùy em bố trí, tôi sẽ không xen vào. Tôi là người không có mắt thẩm mỹ, bây giờ đành để em thiệt thòi một chút."
Mỹ Nhân mỉm cười nhìn hắn, thầm nghĩ tên này đúng là đồ ngốc mà.
"Không mua cũng được, như vậy đủ rồi.
"Nàng trả lời hắn. Cũng không phải nhà của nàng, nàng không dám đòi hỏi. Ăn uống xong xuôi, Ngụy Lôi nhất quyết không cho nàng rửa bát. Hắn đẩy nàng vào phòng ngủ, nói:"Việc của em hết rồi, còn lại để tôi lo."
Mỹ Nhân cảm thấy bản thân hiện tại là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cơm dâng nước rót thế này khiến nàng có chút e ngại. Nàng hoàn toàn quên mất bản thân vì sao lại phải đến đây, chỉ chuyên chú nghĩ xem bây giờ nên làm gì để bản thân bớt áy náy.
Nhưng mà tìm hoài vẫn không thấy việc cần nàng đụng tay. Sàn nhà được lau dọn sạch sẽ, các góc cạnh trong phòng cũng trơn tru không một hạt bụi nào, thật sự quá mức hoàn hảo.
Nàng đột nhiên cảm thấy, ngôi nhà nhỏ này hình như có đôi chút giống với căn nhà mơ ước của nàng. Hay không cần phải lảng tránh nói, đây quả là căn nhà mà nàng hằng mong ước.
Có một phòng ngủ nho nhỏ, một cái bếp nho nhỏ nhưng đầy đủ vật dụng, một phòng khách nho nhỏ, một khoảng sân nho nhỏ trồng các loại hoa màu, cùng với người mà nàng yêu, đây đúng là cuộc sống nàng luôn mong muốn có được.
Ngụy Lôi rửa chén xong xuôi rất nhanh đã trở lại phòng. Hắn nhìn thấy nàng đã tắm rửa sạch sẽ, cả người tỏa ra mùi hương nhè nhẹ loang khắp phòng ngồi trên giường, cảm giác cứ như một chiếc bánh ngọt được chấm sữa thơm ngậy chờ hắn đến thưởng thức vậy.
Hắn bước thật nhẹ về phía nàng, rất nhanh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cả gương mặt vùi sâu vào hõm cổ có những sợi tóc dính ướt, tham lam ngửi mùi hương cơ thể nàng.
Mỹ Nhân hơi giật mình vì hành động thân mật này của hắn, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh, một tay xoa đầu hắn như trẻ con, tay kia lại đặt lên bàn tay thô to đang đặt trên eo mình vuốt ve.
Hai người cứ im lặng áp sát vào nhau như vậy, cuối cùng Ngụy Lôi cũng lên tiếng trước:
"Ngày mai tôi có việc, có thể sẽ buổi tối mới về. Em ở nhà cẩn thận, đồ ăn tôi sẽ nấu sẵn, khi đói em chỉ cần hâm lại. Nếu thấy chán thì có thể đọc sách, phòng vẽ tranh là cánh cửa nhỏ được thông ở phòng khách, em có thể vào đó sáng tác để g.i.ế. c thời gian. Nhớ kĩ, không được tò mò đi ra ngoài."
Như sợ bản thân không có sức uy h.i.ế. p với nàng, hắn lại dằn thêm: "Nếu hư tối về phạt em.
"Mỹ Nhân ở chung với hắn một ngày, về phương diện nào đó có lẽ vẫn chưa hòa hợp, nhưng về những kiểu suy nghĩ cần trí tưởng tượng này lại bắt nhịp rất nhanh. Hắn vừa dứt lời thì trong đầu nàng đã tưởng tượng ra những cảnh đen tối mà bọn họ từng trải qua, cả gương mặt liền đỏ ửng đánh hắn, nhỏ giọng mắng:"Anh đừng có lưu manh."
Cái đánh của nàng cơ bản không dùng lực, hơn nữa Ngụy Lôi vai u thịt bắp, dù nàng có đánh mạnh hơn cũng không hề gì. Vì vậy dường như có cảm giác hành động vừa rồi của nàng là làm nũng, lời mắng kia cũng chỉ như mắng yêu.
Ngụy Lôi không ngờ có lúc còn được cùng nàng đùa giỡn như vậy. Đây không chỉ là cuộc sống nàng hằng mong ước, đây cũng là ước mơ hèn mọn hắn luôn ấp ủ trong lòng.
Chỉ có điều những thứ hạnh phúc không phải tự nhiên có được, đôi khi cần một chút cố gắng, cần vài giọt nước mắt, cần vài lần nhẫn nại, cần vài lúc chia xa, chúng ta mới học được cách trân trọng đối phương.
Sáng hôm sau Ngụy Lôi rời đi từ rất sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!