Mỹ Nhân tròn mắt nhìn ngồi trước mặt mình, nàng không dám tin điều mình vừa thấy là gì nữa. Những kí ức trước lúc bất tỉnh nhanh như chớp vụt qua đầu nàng.
Mỹ Nhân ngồi bật dậy, không quan tâm đến đầu mình vẫn còn choáng váng, chất vấn Ngụy Lôi: "Anh... anh đã làm gì vậy?"
Ngụy Lôi mỉm cười nhìn nàng, trả lời bằng vẻ mặt thoạt trông vô hại: "Còn làm gì nữa, đương nhiên là bảo vệ em rồi.
"Bảo vệ? Có con nít mới tin mấy lời nhảm nhí của hắn vừa nói. Mỹ Nhân dáo dác nhìn xung quanh, muốn bước xuống giường liền bị Ngụy Lôi ngăn lại. Hắn một tay giữ eo nàng, một tay muốn ghìm nàng lại xuống giường, nói:"Em vẫn chưa xuống giường được, muốn xem thì đợi khi nào vết thương khỏi hẳn, em sẽ có nhiều thời gian lắm.
"Lần này thì Mỹ Nhân bị hắn dọa sợ thật rồi. Ngụy Lôi làm vầy là có ý gì chứ? Giam giữ trái phép? Bắt cóc?"Tôi muốn gọi điện cho anh trai tôi, điện thoại của tôi đâu?
"Mỹ Nhân vẫn không từ bỏ, tiếp tục muốn vùng dậy. Ngụy Lôi khỏe mạnh giữ chặt eo nàng, khuôn mặt hai người áp sát vào nhau. Hắn phả hơi vào chóp mũi trắng nhỏ của nàng, tình tứ nói:"Em tuyệt đối đừng làm loạn nữa, không thì anh không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
"Nói rồi hắn còn tiến tới một chút, để môi mình lướt nhẹ qua chóp mũi nàng, đặt lên đó một nụ hôn. Mỹ Nhân bị trêu ghẹo, cả gương mặt thoáng cái đã đỏ ửng, nhưng cái miệng nhỏ vẫn ngoan cố:"Điện thoại của tôi đâu, mau đưa điện thoại đây.
"Ngụy Lôi nhìn nàng xấu hổ thì cả người đều vui vẻ, chọc giận tiểu sủng vật là niềm vui lớn nhất từ nay về sau của hắn. Hắn thả nàng ra, khẩy nhẹ lên má nàng, nói:"Sẽ sớm mua cho em cái mới, những đồ em mang theo trên taxi đều vứt cả rồi."
Mỹ Nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngụy Lôi, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng phải anh nói chúng ta đã chia tay rồi sao, làm những việc như bây giờ anh không cảm thấy bản thân rất nực cười à?"
Ngụy Lôi không quan tâm đến lời nàng nói, đứng dậy đi về phía cửa phòng. Trước khi bước ra ngoài còn ung dung quay người, chỉ tay vào một cánh cửa nằm trong góc phòng, nói: "Đó là nhà vệ sinh." Sau đó xoay người điềm tĩnh đi ra.
Mỹ Nhân gào lên một tiếng, thuận tay cầm chiếc gối bên cạnh ném mạnh vào cánh cửa. Đáng tiếc khi đó Ngụy Lôi đã đi ra ngoài rồi.
Nàng thần người ngồi trong phòng, trong lòng lướt qua không biết bao nhiêu suy nghĩ bất an. Nàng không biết mục đích của Ngụy Lôi khi bắt mình là gì, còn có anh trai chắc chắn bây giờ không liên lạc được với mình sẽ rất lo lắng.
Nàng đã không muốn bản thân liên lụy đến ai hết, bây giờ lại thành ra làm cho mọi chuyện càng rắc rối hơn.
Ngụy Lôi rất nhanh đã trở lại phòng, trên tay là một dĩa cơm chiên.
Hắn kéo bàn gỗ cạnh cửa sổ lại gần giường nàng, sau đó đặt dĩa cơm lên đó, xúc một muỗng, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi kề lên môi nàng.
Mỹ Nhân quay mặt đi né tránh muỗng cơm, bộ dạng rõ ràng là đang giận dỗi trong mắt Ngụy Lôi. Hắn đặt muỗng cơm trở lại dĩa, lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kĩ đưa cho nàng.
Mỹ Nhân nhìn chiếc điện thoại, sau đó quay đầu hoài nghi nhìn hắn. Phải biết gia đình nàng mặc dù là gia đình đơn thân nhưng từ nhỏ ba ba và anh trai đã chăm sóc nàng rất chu đáo, những đồ vật nàng dùng đều là hàng tốt nhất trong nước. Loại điện thoại cũ kĩ này nàng vẫn là lần đầu tiên được thấy.
Ngụy Lôi đưa điện thoại cho nàng, sau đó cầm dĩa cơm lên ăn, hắn là đang đợi nàng dùng điện thoại xong thì cùng hắn ăn cơm.
Mỹ Nhân cầm điện thoại, bấm nút bật màn hình lên, nhấn một dãy số gọi cho anh trai. Trong điện thoại rất nhanh đã truyền ra thông báo không gọi được, là không có sóng.
Mỹ Nhân chửi bậy trong lòng, thời này rồi mà còn có nơi trong nước không có sóng sao, rốt cuộc Ngụy Lôi đã đem nàng đến vùng khỉ ho cò gáy nào rồi?
Ngụy Lôi đắc ý nhìn nàng không gọi đi được, nuốt xuống một muỗng cơm, hỏi: "Gọi điện xong rồi, bắt đầu ăn cơm được chưa?"
Mỹ Nhân phẫn nộ quăng điện thoại vào góc tường.
Chiếc điện thoại tội nghiệp bay một vòng cung đẹp mắt rồi đập vào bức tường phía đối diện, văng vỡ phụ kiện ra khắp nơi.
Ngụy Lôi cũng không thèm để ý đến điện thoại của mình, chìa dĩa cơm ra trước mặt Mỹ Nhân.
Nàng cũng không thèm cho chủ nhân của đồ vật vừa bị mình làm hỏng kia một chút mặt mũi, trực tiếp hất văng dĩa cơm ra, làm cơm và thức ăn ngay lập tức rơi vãi khắp nơi.
Ngụy Lôi đáng lẽ phải phẫn nộ lật bàn mà trút giận lên người nàng, lúc này lại bình tĩnh lạ thường. Hắn thậm chí còn không bày ra một chút khó chịu trên mặt, hỏi nàng: "Không hợp khẩu vị sao?
"Mỹ Nhân im lặng không đáp, vài giọt nước mắt đã trào ra trên má. Ngụy Lôi còn không thèm đợi nàng có động tĩnh đã đứng lên, tự trả lời:"Để tôi dọn dẹp rồi nấu món khác cho em."
Hắn đi ra ngoài lấy cây lau nhà và chổi, khi quay lại thì người ngồi trên giường đã bật khóc thành tiếng, cả gương mặt nàng vùi trên đầu gối, khóc đến mức bả vai đều run rẩy.
Mà Ngụy Lôi thì vẫn như cũ điềm tĩnh, sau khi thu dọn tất cả, bao gồm cả mảnh vỡ của điện thoại thì mới đi ra ngoài, trước khi rời khỏi còn đem vào cho nàng một hộp khăn giấy.
Hắn bên ngoài vừa nấu lại món mới vừa nghe tiếng khóc của nàng, thật sự trong lòng cũng rất lo lắng. Ngay từ đầu khi nghĩ đến bước này hắn cũng đã suy tính đủ đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!