Mỹ Nhân nhìn dòng tin nhắn đó, rơi vào trầm tư. Anh em của hắn ta... nàng lâu rồi cũng không gặp. Bọn họ trong trí nhớ của nàng là hơi ồn ào, người trầm tính nhất tên là Cừ Lập, tuổi tác so với Ngụy Lôi là lớn hơn một chút.
Mỹ Nhân bất giác lấy gương trong túi xách ra xem lại bản thân mình, tiện tay chỉnh trang một chút. Bác tài xế ngồi phía trước thấy nàng như vậy liền thân thiện cười hỏi:
"Về ra mắt bố mẹ sao? Cháu xinh đẹp lắm rồi, không cần sợ bọn họ không thích nhé."
Mặc dù không phải là đi ra mắt nhưng nghe bác ấy nói vậy nàng liền đỏ mặt. Trong lòng thầm nghĩ Ngụy Lôi bây giờ là cô nhi, ngoài chị gái hắn ra thì thân thiết nhất cũng chỉ có đám anh em của mình, gặp mặt thế này chắc cũng được tính là ra mắt rồi đi?
Mỹ Nhân nghĩ như vậy trong lòng liền vui như trẩy hội, nụ cười trên môi phút chốc đã động lòng người, khách sáo nói: "Cảm ơn bác.
"Xe đi đến quán ăn của Ngụy Lôi, Mỹ Nhân mở cửa bước xuống thì nhìn thấy trên cửa treo bảng thông báo quán nghỉ bán, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải là kêu nàng đến gặp bọn họ sao, thế nào lại đóng cửa? Nàng còn đang ngây ngốc định gọi điện thoại cho Ngụy Lôi thì thấy hắn từ phía sau quán ăn vòng ra. Trên người hắn mặc đồ phục vụ màu đen của quán, bên hông đeo tạp dề, mũ nấu bếp còn đội trên đầu. Hắn đi lại vuốt tóc nàng, cười đến rạng rỡ:"Mọi người đang tụ tập ở trong, đợi em thôi đó."
Nàng nhìn hắn, cố tình dụi đầu vào vai hắn hỏi nhỏ: "Em... như thế này có ổn không?"
Ngụy Lôi nhìn nàng đang làm nũng trong lòng mình, đúng là đáng yêu c.h.ế. t đi được, không nghĩ ngợi mà gật đầu: "Ổn, ổn lắm, cái gì cũng ổn."
Nàng biết hắn còn chưa hiểu mình hỏi cái gì mà đã gật đầu như vậy, trong lòng vừa vui vừa buồn cười. Nàng khoác tay hắn, kéo đi vừa nói: "Vào thôi, đừng để mọi người đợi.
"Cừ Lập cùng Ôn Ngự Thanh và Hồng Ngu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, bây giờ đang bắt đầu bày chén đũa và đem bia ướp lạnh ra. Hồng Ngu vừa nhanh tay làm vừa cười nói với hai anh của mình:"Không biết chị dâu sẽ ra sao, em tò mò lắm rồi."
Ôn Ngự Thanh thấy cậu ta nói vậy liền đốp lại ngay: "Gặp ai cũng gọi chị dâu, cậu rốt cuộc có bao nhiêu chị dâu vậy?"
"Anh đừng nói vậy chứ, em chỉ gọi người được anh Lôi ra mắt là chị dâu thôi, mới có hai lần." Hồng Ngu chống chế. "Anh Lập, anh mau nói cho anh ta biết đi, em rõ ràng mới gọi có hai lần thôi mà." Anh quay sang nói với Cừ Lập đang đứng bên cạnh mình.
Cừ Lập năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, hoàn toàn ra dáng một người đàn ông chững chạc trầm tính, đối với hai người em kết nghĩa này của mình ngoài thỉnh thoảng cười nói vài câu còn lại đều là nghiêm khắc dạy dỗ.
Bây giờ anh ta đương nhiên cũng không chịu góp phần vào chủ đề cuộc trò chuyện này, trong lòng thầm nghĩ đợi đến khi hai người này nhìn thấy Mỹ Nhân thì có còn hào hứng nữa hay không.
Ngụy Lôi nắm tay Mỹ Nhân, dẫn nàng bước vào phòng ăn đặc biệt trong quán.
Hắn nhìn thấy đám anh em của mình đang bận sắp xếp thì ho nhẹ một tiếng, lập tức ba cặp mắt đều đổ về phía hai người.
Hồng Ngu tròn mắt nhìn Mỹ Nhân, như là hận không thể móc mắt mình ra dán lên người nàng.
Ôn Ngự Thanh che giấu tốt hơn, gương mặt chuyển từ kinh ngạc sang trầm tĩnh, cuối cùng nặn ra một nụ cười, chào hỏi: "Thẩm tiểu thư."
Mỹ Nhân cũng cảm thấy không khí nơi này hình như không được tốt, có vẻ đám anh em của Ngụy Lôi rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng, chẳng lẽ hắn lại không nói cho họ biết người hắn sẽ dẫn đến là nàng?
Tâm trạng Mỹ Nhân xuống dốc không phanh, cũng may Ngụy Lôi và Cừ Lập dù nhận ra không khí không đúng này nhưng vẫn tỏ ra bình thường, bữa ăn miễn cưỡng trôi qua trong không gian yên tĩnh.
Kết thúc bữa ăn, Ngụy Lôi dẫn nàng đi lên tầng thượng hóng mát, đồng thời là ngắm mặt trời lặn. Hắn luôn miệng nói nơi này là chỗ ngắm cảnh đẹp nhất trong thành phố, nàng liền tin tưởng mà đi theo.
Đến khi trong phòng ăn chỉ còn ba người Cừ Lập, Hồng Ngu và Ôn Ngự Thanh, mọi người mới dãn nét mặt ra.
Hồng Ngu là người trẻ tuổi nhất, cũng là người khó chịu ra mặt nãy giờ:
"Sao lại là Thẩm tiểu thư chứ, cô ta còn muốn quấy rầy anh Lôi đến bao giờ? Lần trước ba của cô ta đến tận bệnh viện vũ nhục anh ấy, bây giờ chẳng lẽ cô ta còn muốn chơi trò đuổi bắt sao?"
Cừ Lập thu dọn chén bát cùng Ôn Ngự Thanh, anh ta (ÔNT) trả lời cậu em của mình:
"Cậu lắm chuyện làm gì? Không chừng anh Lôi đang muốn trả thù cô ta nên mới tỏ vẻ thân thiết như vậy. Cậu đừng quên tính cách anh ấy ra sao, người nào đắc tội với anh ấy thì chưa chắc được sống yên."
Hồng Ngu như mới được khai sáng, gương mặt khó chịu liền toe toét cười: "Anh nói phải, em lại quên mất. Năm xưa cô ta khiến anh Lôi đau khổ thế nào, bây giờ nhất định anh ấy sẽ cho cô ta nếm trải không thiếu một chút."
~~
Trên tầng thượng...
Thật ra Ngụy Lôi trước nay là người không hề biết cảm thụ cái đẹp, mấy thứ lãng mạn này nọ trong mắt hắn cũng chỉ là một chủ đề nhàm chán, bao gồm cả việc ngắm hoàng hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!