Sáng hôm sau nàng dậy sớm, thay đồ tươm tất, cầm theo CV của mình đi đến trung tâm dạy thêm.
Nơi này chính xác hơn là một trường học dạy thêm. Các môn học ở nơi này từ các môn văn hóa đến năng khiếu đều không thiếu một cái, đội ngũ giáo viên đông đúc như một trường học.
Người phỏng vấn nàng là một người phụ nữ già dặn, sau khi hỏi nàng vài câu căn bản, xem qua kinh nghiệm làm ở phòng tranh của nàng, cuối cùng cũng quyết định nhận nàng làm việc.
Nàng và bà ấy kí hợp đồng thỏa thuận, sau đó được đưa thời khóa biểu để biết thời gian dạy học, cuối cùng trước khi nàng rời đi bà ấy còn cẩn thận dặn dò: "Học sinh của cô đa số là con của người có địa vị, cô hãy kiên nhẫn một chút."
Nàng trước đây chưa từng làm giáo viên, đương nhiên cũng không hiểu thâm ý trong lời dặn của người phụ nữ đó, chỉ biết là phải kiên nhẫn với học sinh.
Mỹ Nhân có tiết vào sáng thứ hai, sáng thứ tư và chiều thứ sáu, còn lại đều là thời gian rảnh. Nàng dạy một tuần chỉ có bảy tiết, mặc dù lương không cao nhưng công việc cũng nhàn nhã, cái trọng yếu là có thời gian cho mục đích quan trọng của mình.
Sau khi rời khỏi trung tâm dạy thêm, nàng bắt một chiếc xe bus đi khắp nơi trong thành phố, đến tận khi xe về trạm nàng mới ngơ ngác nhận ra bản thân bị lạc đường.
Nàng từ bến xe mơ hồ đi ra, trên đường lớn liền va phải một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một túi hồ sơ.
Anh ta bị nàngđụng phải, túi hồ sơ trên tay cũng rơi lung tung thành một mớ giấy trên đất. Nàng vội vàng cúi xuống giúp anh ta nhặt lên, miệng không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi bất cẩn quá."
Người đàn ông cũng vừa nhặt vừa sắp xếp lại, ngữ khí hòa nhã đáp: "Không sao.
"Nàng và anh ta nhặt xong đống giấy tờ, hai người cuối cùng cũng bốn mắt chạm nhau. Người đầu tiên lên tiếng là anh ta, đầy mừng rỡ cười nói với nàng:"Thẩm tiểu thư, cô Thẩm."
Nàng đứng hình mất hai giây, cuối cùng cũng nhận ra anh ta, Tần Chí Viễn, là người trước đây nàng từng xem mắt cùng.
Hai người nói chuyện ba câu đã không hợp nhau, cũng may cả hai đều là người hào sảng, bắt tay làm bạn ngay sau đó, buổi xem mắt liền biến thành một cuộc kết bạn giao lưu.
Tần Chí Viễn là đồng nghiệp ở trường học của chị dâu nàng được giới thiệu cho nàng, anh ta sau buổi gặp mặt đó bị chuyển công tác, đi đến tít tận thành phố A. Nếu không có cuộc gặp mặt bất ngờ trên đường ngày hôm nay, Mỹ Nhân quả thực sẽ không nhớ mặt anh ta nữa.
Từ ngày gặp lại Tần Chí Viễn, Mỹ Nhân liền không hẹn mà có một người bạn quen biết ở nơi xa lạ này.
Tần Chí Viễn là giáo viên dạy môn Vật Lý, công tác tại một trường cấp ba, lịch làm việc của anh ta so với nàng thì dày đặc hơn rất nhiều.
Mỹ Nhân hàng ngày nếu đi dạy thì sẽ rất tận tụy với học sinh, dù kinh nghiệm dạy học không có những kĩ năng chuyên môn rất tốt, học sinh ban đầu không có nhiều ấn tượng với nàng nhưng cũng dần dần trở nên yêu thích nàng hơn, phiếu đánh giá cuối buổi học nàng đều được đánh năm sao, một lớp hai mươi học sinh thì hai mươi phiếu đánh giá năm sao.
Hôm nay là thứ năm, nàng không có tiết dạy, may mắn Tần Chí Viễn buổi chiều cũng trống tiết, anh ta nhất định hẹn nàng phải cùng đi ăn ở một nhà hàng mình hay đến.
Mỹ Nhân tính ra đến đây cũng đã gần một tháng.
Mọi việc nàng đều thích nghi rất tốt, chỉ riêng tin tức của Ngụy Lôi nàng một chút cũng không biết được gì.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, một thành phố có bao nhiêu người sống chứ, nàng sao có thể cho rằng việc tìm một người ở nơi đông đúc này đơn giản như tìm một bông hoa mình thích trong tiệm hoa?
Nàng ngồi dưới mái che của trạm xe bus, xe hơi bảy chỗ màu trắng của Tần Chí Viễn chầm chậm chạy đến.
Nàng mở cửa ngồi lên xe, cài dây an toàn sau đó quay qua nói với anh ta: "Đến trễ hai mươi năm phút."
Tần Chí Viễn cười hối lỗi, vội vàng giải thích: "Kẹt xe quá đi, tôi phải cố gắng lắm đó."
Nàng hất cằm, giọng nói không thèm thông cảm: "Vậy thì anh định đền chuyện tôi phải ngồi đợi dưới cái nóng bốn mươi độ này gần nửa tiếng thế nào đây?
"Mập Tần Chí Viễn mắt nhìn phía trước lái xe, trả lời nàng:"Còn chẳng phải đang dẫn cô đi ăn hay sao? Tôi nói cho mà biết, nhà hàng này đồ ăn ngon bá cháy, bảo đảm ăn một lần là nghiện luôn.
Một lát cô thích món gì cứ gọi, xem như là tôi đền bù."
Mỹ Nhân cười gian: "Nói rồi đừng hối hận, tôi ăn đến lúc anh cháy túi thì đừng trách tôi đó.
Tần Chí Viễn cười lớn.
Nhà hàng mà Tần Chí Viễn dẫn nàng đến khá bình dân, gọi là nhà hàng cũng không đúng lắm, bất quá là một quán ăn khang trang có phòng máy lạnh, nằm ở tuyến đường huyết mạch của thành phố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!