Chương 16: (Vô Đề)

Mỹ Nhân đến trước cửa nhà của Ngụy Vãn khi trời vẫn còn tối mịch. Nàng nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới hơn bốn giờ sáng.

Tối hôm qua sau khi ba nàng lỡ miệng nói hớ ra chuyện hai năm trước giữa ông với Ngụy Lôi, hai người đã xảy ra một cuộc cãi vã.

Ba Thẩm liên tục trách nàng ngu ngốc, nhẹ dạ cả tin, qua lại với một tên lưu manh từng đi tù vì tội g.i.ế. c người. Nàng lại trách ông ấy xen quá sâu vào chuyện cá nhân của mình, hai người nhất quyết không ai nhường ai, cãi đến mức hàng xóm gần nhà nàng phải chạy qua than phiền hai người mới thôi.

Ba Thẩm sau khi cùng nàng tranh cãi cũng lập tức rời đi, bắt xe trở về quê.

Còn Mỹ Nhân thì ở lại trong căn nhà trọ nhỏ hẹp của mình, trằn trọc suy nghĩ suốt đêm.

Mặc dù lúc cãi nhau ba nàng liên tục trách nàng và Ngụy Lôi nhưng lại chưa từng đề cập gì đến chuyện nàng và hắn từng ngủ cùng nhau, như vậy chứng tỏ hắn không hề nói chuyện đó với ba nàng, lại im lặng mà bỏ đi như vậy.

Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc hắn hà cớ gì lại làm như vậy? Nói ra chuyện nàng lả lơi quyến rũ hắn trước, để ba Thẩm từ mặt nàng, hắn như vậy liền có thể báo thù được chuyện bị ba nàng sỉ nhục rồi, vì sao không làm như vậy?

Mỹ Nhân ôm câu hỏi đó nghĩ nát cả óc, đến khi biết được bản thân đang làm gì thì nàng đã đứng trước cửa nhà của Ngụy Vãn rồi.

Từ cái ngày nàng đi đến dãy nhà trọ này lần thứ hai để tìm Ngụy Lôi thì sau đó, cứ cách dăm ngày vài bữa nàng lại đến đây thêm một lần, không ngoài dự đoán cùng Ngụy Vãn trở nên thân thiết.

Ngụy Vãn lớn hơn Ngụy Lôi hai tuổi, hiện tại đã lấy chồng và có hai đứa con trai sinh đôi. Chồng của Ngụy Vãn đi xuất khẩu lao động ở Nhật, hàng năm chỉ về thăm vợ con chừng nửa tháng là lại đi ngay. Suốt hai năm qua, số lần Mỹ Nhân gặp anh ta không quá hai lần.

Ngụy Vãn thì xây dãy nhà trọ này, ở một mình chăm sóc cho hai đứa con, cứ mòn mỏi đợi chồng về nhà.

So với bộ dạng cao lớn có phần hung tợn của em trai mình thì Ngụy Vãn lại xinh đẹp và trông thánh thiện hơn rất nhiều, theo lời chị ấy nói với Mỹ Nhân là do di truyền đa số nét đẹp từ mẹ.

Ngụy Vãn thường ngày dậy vào khoảng sáu giờ, nấu bữa sáng rồi gọi hai đứa con trai dậy, cho chúng ăn sáng rồi đợi xe buýt của trường mầm non đến.

Mỹ Nhân nhìn đồng hồ tính nhẩm thời gian, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ Ngụy Vãn dậy, nàng lại không thể bất lịch sự đến mức gõ cửa nhà người ta vào khoảng thời gian này.

Nàng liền đi đến một băng ghế đá gần đó ngồi xuống, mở điện thoại soạn đơn xin nghỉ việc ba tháng gửi cho chị Nguyễn.

Thật ra trước đây nàng từng nghĩ đến chuyện đi đến thành phố A một lần, muốn nhìn thấy hắn, xem hắn nói đi lập nghiệp rốt cuộc là thật hay chỉ là nói suông.

Nàng nghĩ bao nhiêu lần, cũng bấy nhiêu lần tự vỗ mặt mình mà nói thầm:

"Đi làm chi, mày và anh ta có quan hệ gì?"

Đúng vậy, không phải người yêu, cũng không được xem là bạn bè, nàng rốt cuộc vì sao muốn đi gặp hắn?

Bây giờ ngồi dưới cái thời tiết se lạnh của buổi sáng sớm, trước dãy nhà trọ hơn mười mấy phòng, vừa mở điện thoại lên Mỹ Nhân cuối cùng cũng tường tận ra: thật ra nàng là thích hắn, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy người mình thương thôi.

Hai năm qua, nàng gặp không dưới mười người đàn ông đi xem mắt. Bất kể là người đó được chị dâu nàng ca ngợi đẹp trai ra sao, thành đạt thế nào, mỗi lần gặp mặt nàng đều âm thầm so sánh họ với Ngụy Lôi, cuối cùng tặc lưỡi tự cảm thán họ đều không đẹp bằng hắn.

Những lần nàng vô tình nghĩ đến hắn khi ở một mình, hay khi đi đến bar cùng nhóm bạn của mình, khi so sánh hắn với những người đàn ông khác, từng hành động nhỏ nhặt ấy đến tận hôm nay nàng mới biết lý do, hóa ra là vì yêu, vì yêu nên mới so sánh, vì yêu nên mới nhớ, vì yêu nên mới tức giận khi nghe ba Thẩm dùng những lời như vậy sỉ nhục hắn.

Mỹ Nhân xin nghỉ việc ba tháng, sau đó liền lên mạng tìm phòng khách sạn ở thành phố A.

Nàng hạ quyết tâm rồi, phải đi, dù kết quả có tệ hại thế nào thì nàng cũng muốn thử. Có thể sẽ không gặp được hắn, có thể sẽ nhìn thấy hắn cùng một cô gái khác ở bên nhau, nhưng dù thế nào nàng cũng bằng lòng cược một lần.

Ngụy Vãn dậy lúc hơn sáu giờ, chuẩn bị bữa sáng rồi gọi hai đứa con trai của mình dậy ăn cơm.

Mỹ Nhân ngồi bên ngoài nghe rõ mồn một tiếng la mắng của chị ấy với con của mình, nghe tiếng kêu ca của hai đứa nhóc không chịu đi học, tiếng khua bát đĩa, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nàng xấu hổ với Ngụy Vãn.

Là vì lời của ba nàng mà Ngụy Lôi mới bỏ đi, hại chị ấy và em trai xa cách suốt hai năm nay.

Bởi vì nàng và Ngụy Vãn cũng xem như thân thiết với nhau nên nàng biết rõ, Ngụy Lôi suốt thời gian qua một cuộc điện thoại cũng không gọi về nhà, một tin tức của người quen đến thành phố A trở về cũng không thấy, đúng là như bốc hơi khỏi thế gian.

Ngụy Vãn vừa mở cửa nhà đã bắt gặp cảnh Mỹ Nhân ngồi co ro vì lạnh trên ghế đá. Sau khi giao hai đứa trẻ cho cô giáo của trường mầm non thì vội kéo nàng vào nhà, pha trà

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!