Chương 15: (Vô Đề)

Trình Bách Ngạn nói được lời cần nói, nhanh chóng chào nàng rồi lên xe rời đi.

Mỹ Nhân nhìn theo xe của hắn biến mất ở ngã tư đường, trong lòng thầm nói: "Lời nói ra rồi như bát nước hắt đi, có những chuyện không phải xin lỗi một tiếng là xong."

Nàng hoàn thành công việc ở phòng tranh, sau đó đi đến một quán ăn mua một phần cơm gà cho mình. Cơm ở bệnh viện mặc dù đủ chất dinh dưỡng nhưng vị không ngon lắm, hơn nữa những phần ăn như vậy là dành cho người bệnh, nàng sẽ không tranh giành với Ngụy Lôi.

Nàng mua đồ ở quán ăn xong thì đi đến bệnh viện, lại đi xuống canteen mua đồ ăn cho hắn ta, cuối cùng mới đi lên phòng bệnh của hắn.

Nàng còn đang hí hửng trong lòng, định bụng một lát nữa cùng hắn ta nói chuyện làm hòa, dù sao người ta cũng cứu nàng hai lần, nhưng nàng vừa đi đến nơi đã thấy hộ lý dọn dẹp phòng của hắn, còn hắn thì đã biến mất.

Mỹ Nhân nhìn chằm chằm vào căn phòng đang được dọn dẹp, cảm thấy hai túi đồ ăn mình xách trên tay nặng một cách lạ thường.

Nàng hỏi một chị hộ lý đang dọn phòng: "Chị gái, bệnh nhân nằm phòng này được chuyển đi đâu rồi sao?"

Chị hộ lý không ngơi tay làm, trả lời nàng: "Xuất viện vào sáng nay rồi.

"Nàng nghe xong mà không biết nói gì để đáp lại người ta, hắn ta xuất viện rồi, một tiếng cũng không thèm nói cho nàng. Mỹ Nhân nghe giọng mình vang lên rất chua chát:"Ai đón anh ấy đi vậy chị?"

Chị hộ lý lại đáp: "Không biết nữa, tôi chỉ được lệnh lên đây dọn phòng thôi." Xong rồi chị ta ngạc nhiên nhìn nàng: "Cô là người nhà bệnh nhân sao, sao lại không biết bệnh nhân xuất viện?"

Nàng lại được một phen lúng túng vì chữ "người nhà bệnh nhân

"kia. Phải a, nàng có phải người nhà của hắn ta đâu, hắn xuất viện thì cần gì phải nói cho nàng. Chị hộ lý kia vẫn tiếp tục làm việc, nàng xách hai túi đồ ăn đi ra chỗ thang máy, nhấn nút đi xuống. Vừa bước một chân vào thang máy nàng lại nghe tiếng gọi với theo của chị hộ lý, chị ta liền xuất hiện ngay sau lưng nàng, thở hồng hộc đưa cho nàng một chiếc điện thoại màu đen, nói:"Của bệnh nhân để lại phải không, tôi tìm thấy trong tủ quần áo."

Nàng ngẩn người nhìn chiếc điện thoại.

Đã không phải người nhà thì nhận đồ của bệnh nhân làm chi?

Nàng đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, nhưng nhận lấy thì sẽ có cớ để gặp hắn ta thêm một lần, vậy thì... nhận lấy vậy.

Nàng cầm chiếc điện thoại, mỉm cười cảm ơn chị ấy rồi bước vào thang máy.

Mỹ Nhân đã hai hôm không về nhà, lộ trình của nàng chỉ có phòng tranh về bệnh viện, bệnh viện đến phòng tranh. Mà hôm nay Ngụy Lôi cũng đã không còn cần nàng chăm sóc nữa, nàng liền nghĩ về nhà để xin lỗi ba của mình.

Nàng còn đang bắt xe taxi, không ngờ ba nàng lại chủ động gọi đến.

Nàng lấy hết can đảm, bấm nút nghe rồi áp lên tai.

Giọng của ba Thẩm vang lên ở đầu dây bên kia: "Con đang ở đâu?"

Nàng trả lời: "Con vừa rời khỏi bệnh viện."

Ba Thẩm im lặng một lúc, hỏi tiếp: "Tên đó sao rồi?"

"Anh ấy... xuất viện rồi ạ.

"Nàng ngập ngừng trả lời, cổ họng cảm thấy nghèn nghẹn. Ba Thẩm thốt lên đầy kinh ngạc:"Xuất viện sớm vậy sao, vết thương hồi phục nhanh thế?

"Mỹ Nhân không biết trả lời làm sao nữa. Vết thương của hắn vẫn chưa hồi phục, nàng cũng không biết hắn vì sao lại đột ngột xuất viện như vậy. Ba Thẩm ở đầu bên kia cười trong vô thức, thầm nghĩ Ngụy Lôi đúng là một kẻ thức thời, hiểu được những lời ông nói, biết khó mà lui. Ông nói với con gái của mình:"Về nhà đi, ba có nấu canh rong biển mà con thích ăn nhất đây.

"Ngữ khí vui vẻ, cứ như hai người chưa từng trải qua mâu thuẫn hai ngày trước. Mỹ Nhân cũng mỉm cười, nàng đáp:"Con đang trên đường về."

~~

Từ ngày Ngụy Lôi xuất viện đến nay đã hơn một tuần, Mỹ Nhân vẫn chưa gặp anh ta. Vì công việc ở phòng tranh bận rộn nên nàng vẫn chưa đi trả điện thoại cho hắn được, hôm nay là chủ nhật nên nàng dự định bắt xe đến chỗ nhà trọ lần trước.

Sáng hôm mà Ngụy Lôi đưa nàng về, Mỹ Nhân đã âm thầm ghi nhớ lộ trình đi. Chỗ nhà của hắn là một dãy nhà trọ, chủ nhà chính là chị gái của hắn.

Nàng tìm đến dãy nhà trọ đó, thấy trước cửa rào là một người phụ nữ tóc quấn lọn đang chơi với hai đứa con nít tầm hai, ba tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!