Chương 10: (Vô Đề)

Mỹ Nhân nheo mày nhìn anh trai mình. Bị đ.â. m trọng thương vì sao không nói với quản giáo, hắn muốn c.h.ế. t hay sao?

"Sau đó thì sao?

"Nàng mím môi hỏi. Mập Hạo Huyền quan sát hành động của Mỹ Nhân. Trong vô thức khi nàng cảm thấy bất an thường sẽ nắm chặt hai tay vào nhau đến trắng bệch, bây giờ nàng cũng đang làm như vậy. Anh nghiêng người trả lời nàng:"Cũng may là kịp thời truyền m.á. u và cấp cứu, không thì c.h.ế. t thật rồi. Nhưng cái cần nói ở đây không phải là chuyện anh ta vì sao bị đâm, cái đáng nói là anh ta khi đó có vẻ như muốn chết. Em nghĩ xem, một người vì sao lại muốn chết, nguyên nhân là gì?

Anh ta mặc dù đi tù khi tuổi còn trẻ nhưng cũng không phải ở trong đó vĩnh viễn, cuộc đời có thể làm lại. Anh nghe nói anh ta có một người chị gái, quan hệ giữa hai người rất tốt đẹp.

Hàng tuần người chị đó vẫn vào thăm anh ta, quản giáo nói lần nào chị ấy cũng khóc rất nhiều, anh ta cũng không dưới một lần khuyên chị mình đừng vào thăm nữa, chứng tỏ anh ta rất quan tâm chị ấy, vậy vì sao lại muốn chết?

Anh ta đi tù thì chị ấy đã khóc như vậy, vậy nếu anh ta c.h.ế. t thì làm sao chị ấy chấp nhận được?"

Mỹ Nhân đột nhiên bật cười, gương mặt đúng là cười đến méo xệch. Nàng cười khanh khách một lúc, quay sang nói với anh trai mình:

"Anh trai, muốn c.h.ế. t thì còn nghĩ nhiều như vậy sao? Khi người ta đã cùng đường đến mức muốn tự tử thì chỉ còn nghĩ đến cái c.h.ế. t thôi, làm sao nghĩ nhiều được như anh?"

Hạo Huyền trề môi: "Em nói như mình từng trải qua rồi vậy."

Nàng cười cười không đáp. Không trải qua rồi thì làm sao dám nói như vậy? Mấy câu đại loại như "tôi xin chia buồn với bạn", "tôi hiểu cảm giác của bạn" thật ra chỉ là nói khách sáo, mấy ai hiểu được cảm giác của người khác chứ, không trải qua thì lấy gì mà hiểu?

Hạo Huyền nghĩ như vậy vì anh chưa từng trải qua, còn nàng biết cảm giác khi muốn c.h.ế. t là như thế nào.

Nàng trượt đại học một lần, ba ba cấm túc nàng trong nhà suốt một tháng, dùng rất nhiều lời khó nghe để mắng nàng. Đó là lần đầu tiên ba ba nói khó nghe với nàng như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng hoài nghi chính mình. Nàng vì sao có thể trượt đại học được chứ?

Chuyên ngành mỹ thuật là do nàng chọn, nàng là người cãi lại ba ba muốn thi vào học viện mỹ thuật thay vì trường luật giống anh trai, cuối cùng nàng lại rớt, bị chính mộng tưởng của mình đánh một chưởng đau điếng.

Hạo Huyền ngồi cùng nàng thêm một tiếng nữa, khi đó cửa phòng cấp cứu mới mở ra.

Vị bác sĩ nam mặc đồ trắng đi ra, kéo khẩu trang xuống hỏi hai người: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Nàng và Hạo Huyền đều im lặng không biết trả lời làm sao. Một lúc sau nàng mới ngập ngừng đáp: "Tôi là bạn gái anh ấy."

Vị bác sĩ nhìn nàng, nói tình hình của Ngụy Lôi:

"Bệnh nhân bị thương ở xương tay và chấn thương nhẹ ở chân, não bị chấn động nhẹ, ngoài ra trên cơ thể còn có vài vết thương khác do xây xát, mất m.á. u không nhiều, tạm thời đã qua cơn nguy kịch, vì thể trạng của bệnh nhân khá tốt nên sẽ sớm tỉnh lại trong hai ngày tới. Tôi đã chuyển cậu ấy qua phòng thường, cô hãy đi làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí."

Mỹ Nhân cúi đầu, nhẹ nhõm nói với bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ đã dốc sức cứu chữa."

Vị bác sĩ gật đầu, kéo khẩu trang lên: "Trách nhiệm của chúng tôi, cô không cần cảm ơn.

"Sau khi vị bác sĩ đó đi rồi Mỹ Nhân mới dám thở mạnh, cả người liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Hạo Huyền nhìn đồng hồ, nói với nàng:"Anh phải trở về văn phòng rồi, em ở lại đây chăm sóc cậu ta, có gì gọi cho anh."

Mỹ Nhân gật đầu: "Nãy giờ làm mất thời gian của anh rồi."

Anh xoa đầu nàng, trả lời trước khi rời đi: "Em không chỉ làm mất thời gian của anh một lần thôi đâu.

"Mỹ Nhân đi làm thủ tục nhập viện, đóng tiền viện phí cho Ngụy Lôi xong thì trở về phòng của anh. Lúc mở cửa bước vào nàng đã thấy bên trong đứng ba người thanh niên, tuổi khoảng hai mươi mấy, trên người mặc đồ công nhân."Các anh là ai?

"Nàng cảnh giác nhìn bọn họ, tiến về giường Ngụy Lôi cẩn thận quan sát, sau khi xác định không có gì bất thường mới nhìn bọn họ đánh giá. Những người này dáng người đều cao to, da ngăm đen, cánh tay lộ ra bên ngoài đồng phục công nhân đều rất lực lưỡng, còn có nhiều hình xăm chi chít khiến nàng liên tưởng đến đám đàn em của Minh Phù. Ba người bọn họ cũng cẩn thận nhìn nàng, một lúc sau một trong số họ mới dè dặt lên tiếng hỏi:"Cô họ Thẩm đúng không?"

Nàng kinh ngạc nhìn bọn họ: "Đúng vậy, các anh là ai?"

Ba người bọn họ đột nhiên phì cười nhìn nàng, cúi người chào: "Chị dâu, chào chị."

Nàng có chút sững sờ vì hai chữ "chị dâu" kia, ánh mắt nhìn họ càng cảnh giác cao độ hơn.

"Chị dâu không cần lo lắng, tụi em là anh em của anh Lôi, đến đây thăm anh ấy. Thực ra tụi em nghe tin của ảnh từ chiều nhưng vì còn trong ca làm nên không đến được, lúc đến thì đã tối như vậy, làm phiền chị rồi.

"Một người trong số họ lên tiếng. Đây là người có vẻ già dặn nhất, nước da màu bánh mật, gương mặt dù có chút bặm trợn nhưng lại tròn tròn, khi cười lên nói chuyện lại trông vừa dọa người vừa có chút phúc hậu. Anh ta tự giới thiệu với nàng:"Chị dâu, em tên Cừ Lập, chị cứ gọi là Lập tử, đây là Ôn Ngự Thanh, gọi là Thanh tử, thằng nhóc này nhỏ tuổi nhất, tên là Hồng Ngu, gọi Hồng tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!