Chương 1: (Vô Đề)

Trong căn phòng khách sạn mập mờ ánh đèn vàng từ chùm đèn trần, trên chiếc giường kingsize là hai thân thể nam nữ đang quấn quít lấy nhau không ngừng.

Nam nhân có nước da màu đồng, cơ thể cường tráng với từng múi cơ bắp cuồn cuộn, ngũ quan trên mặt tuấn tú vô cùng.

Nữ nhân có thân hình mềm mại, trắng nõn nằm phía dưới nam nhân. Gương mặt nàng trắng trẻo xinh xắn, bị dục vọng khống chế bày ra những biểu cảm quyến rũ, cơ thể không ngừng lay động bởi những cú thúc thô bạo từ nam nhân vào nơi tư mật của mình.

Từng tiếng rên đầy ái muội của hai người vang vọng khắp căn phòng. Nam nhân sau bao năm cấm dục bây giờ lại tìm được một món trân bảo hoàn mỹ thế này, tâm trạng vô cùng cao hứng đem mỹ nhân dưới thân không ngừng chà đạp, khiến nàng chìm trong dục vọng sâu thẳm không đáy của mình.

Cuối cùng sau hơn hàng chục cú thúc, người nam nhân cũng thỏa mãn phóng thích vào nơi sâu nhất trong người nữ nhân. Hắn lập tức đổ sụp xuống người nàng, thở hồng hộc từng cơn.

Mập

Còn nữ nhân lần đầu tiên được nếm trải dư vị hoan ái đã sớm không thể chịu đựng được nhưng khoái cảm tột cùng mà mê man thiếp đi.

~~

Mỹ Nhân nhìn cơ thể đầy dấu hôn xanh tím của mình, sau đó lại nhìn qua người nam nhân đang nằm ngủ say sưa bên cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao nàng lại ngủ ở đây, tên này là ai?

Nàng lay người hắn thật mạnh, không ngừng gọi: "Này, dậy mau, tên kia, dậy mau."

Ngụy Lôi sau một đêm kích tình thì con thú kìm nén trong lòng bao lâu được giải thoát, bây giờ đang vô cùng thư thái mà mơ mộng đẹp. Không ngờ lại bị lay dậy sớm như vậy, hắn khó chịu lầm bầm nói: "Ồn ào quá, mới sáng sớm.

"Mỹ Nhân tức giận tột cùng. Tên khốn này cưỡng bức nàng xong còn có thể bình thản mà nằm đây mơ ngủ như vậy. Nàng cầm gối nằm lên không nhân nhượng đập mạnh xuống mặt hắn, dùng hết sức quát lên:"Đồ khốn nạn, tên lưu manh này, dậy mau."

Ngụy Lôi tức giận bắt lấy chiếc gối trong tay nàng, ném bịch một cái rơi xuống đất. Hắn mở mắt ra nhìn nàng, nói: "Sáng sớm mà cô ồn ào cái gì?"

Nàng không ngờ trên đời lại có kẻ vô sỉ như vậy.

Nàng có thể không ồn ào sao? Là lần đầu tiên đầy quý giá của nàng, cứ thế bị mất đi trong tay một kẻ không hề quen biết. Bạn trai cũ mà nàng quen suốt bốn năm còn chưa được hôn nàng, vậy mà tên này lại có thể lấy đi trong sạch của nàng, nàng còn chưa biết hắn là ai nữa.

Mỹ Nhân nhìn biểu cảm tức giận của hắn, đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức. Nàng bật khóc nức nở, đưa tay lên ôm mặt, tiếng khóc dù cố kìm lại cũng không thể che giấu, cứ thể vang lên trong căn phòng khách sạn.

Ngụy Lôi trước nay chưa từng dỗ con gái khóc.

Hắn nhìn thấy người ta chuẩn bị rơi nước mắt là đã chạy xa ba trăm mét rồi, bây giờ đối mặt với nước mắt của cô gái trước mặt liền không biết làm sao.

Hắn luống cuống ngồi lùi về phía sau, lắp bắp nói: "Đừng... đừng khóc. Tôi xin lỗi, cô có gì cứ đánh cứ mắng tôi, đừng khóc.

"Mỹ Nhân nghe hắn dỗ dành mình lại càng muốn khóc hơn, nàng dùng hết sức không ngừng nức nở. Cuối cùng Ngụy Lôi cũng bị tiếng khóc của nàng dọa sợ, hắn liền lắp bắp giải thích:"Hôm qua là cô nhào vào tôi, gỡ thế nào cũng không buông.

Cô còn nói mấy lời dụ dỗ tôi nữa, thậm chí còn lấy điện thoại ghi âm bảo đảm, không tin thì cô tự mở điện thoại của mình lên xem đi."

Mỹ Nhân nghe hắn nói vậy liền ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn hắn. Chẳng lẽ tối hôm qua nàng thật sự phóng túng đến mức đó, ôm người ta không chịu buông tha?

Có thể lắm chứ.

Nàng còn nhớ có lần uống rượu cùng ba ba và anh trai, nàng đã bắt hai người họ quỳ xuống làm ngựa cho mình cưỡi, còn chạy qua nhà hàng xóm đòi hai ông bà người ta cùng mình đi pub, còn la lên gì mà mình là người trăm ly không gục, đúng là mất hết mặt mũi.

Mỹ Nhân mò tìm túi xách của mình để kiểm tra điện thoại nhưng không thấy đâu. Tên nam nhân kia thấy vậy liền kéo chăn đi xuống, cầm chiếc túi xách màu hồng phấn bị vứt lăn lóc dưới đất cùng quần áo của hai người đưa cho nàng.

Mỹ Nhân xấu hổ nhận lấy, vội mở điện thoại lên kiểm tra. Quả nhiên trong file ghi âm có một tệp mới, thời gian lưu là 22h đêm qua.

"Tôi tên Thẩm Mỹ Nhân, tối hôm nay muốn cùng anh bảo an ở quán bar Heaven vui vẻ, đã nghe rõ chưa?" Giọng của nàng phát ra từ loa điện thoại. Mặc dù nghe rõ trong giọng điệu có hơi lè nhè nhưng lời nói vô cùng khí phách, thậm chí bốn chữ "đã nghe rõ chưa

"kia vô cùng lớn, khẩu khí không nhỏ. Mỹ Nhân tắt điện thoại, giương mắt nhìn Ngụy Lôi đang lạnh lùng nhìn mình. Rõ ràng là nàng bức người ta, khi nãy còn đánh người nữa, đúng là mất hết mặt mũi mà. Tên nam nhân kia đã mặc xong quần áo, đang đứng cuối giường nhìn nàng. Hắn cũng không có vẻ sẽ bắt nàng chịu trách nhiệm, chỉ ngắn gọn giới thiệu:"Ngụy Lôi, 29.

"Nàng nhìn hắn ngơ ngác, ba giây sau mới hiểu, hắn đang tự giới thiệu. Dù sao cũng là người trưởng thành ở xã hội hiện đại, nàng biết tình huống tối hôm qua đúng là hai người đều sai lầm, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện sinh tử gì cả. Đã xảy ra rồi thì chấp nhận vậy, dù sao hai người cũng chịu lợi hại ngang nhau."Thẩm Mỹ Nhân, 23.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!