Có thể hút con dao dài vào trong tay, điều này đã không phải là thủ đoạn của cổ võ giả mà là tu luyện giả mới có thể làm được.
Lúc này Chu Tế Nguyên cuối cùng cũng nhận ra rằng, năm đó Lâm Hổ rời đi thực lực rất kém, tại sao chỉ mới mười năm mà đã có thực lực như ngày hôm nay.
Thì ra ông ta không phải đi luyện võ mà là trở thành một tu luyện giả, tu luyện giả là một nhân vật như thần tiên vậy.
Tuy Chu Tế Nguyên không phải là tu luyện giả nhưng thân là một thần y nổi tiếng, ông ta biết rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, hơn nữa Sở Châu có rất nhiều gia tộc tu luyện.
"Xong đời rồi."
Chu Tế Nguyên kinh hãi nói.
"Lâm Hổ, chuyện năm đó là tôi không đúng, tôi bằng lòng xin lỗi vì chuyện năm đó, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không."
Chu Tế Nguyên muốn giảng hòa.
"Không có gì phải nói chuyện cả, hôm nay tôi đến đây để lấy mạng của ông, trả thù mối nhục nhã năm đó."
Nói đoạn, ông ta bước từng bước về phía Chu Tế Nguyên.
"Ngăn cản ông ta lại."
Người đàn ông trung niên hét lên, mười mấy vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức lao về phía Lâm Hổ.
"Không biết lượng sức."
Con dao dài của Lâm Hổ quét ngang qua, vệ sĩ xông lên lập tức bay ra ngoài như bánh chẻo.
Trên người mỗi người đều có máu bắn tung tóe, ngã xuống mặt đất.
Một chiêu lập tức khiến mười mấy người bị đánh ngã.
Điều này khiến Chu Tế Nguyên vốn ôm một chút hy vọng trong lòng hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Thế này thì còn đánh kiểu gì?
"Rút lui."
Chu Tế Nguyên không hề do dự nói.
Ông ta biết rằng dù lao lên thì cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là tìm đường chết mà thôi.
Một nhóm vệ sĩ bảo vệ Chu Tế Nguyên rút lui vào trong phòng.
Còn Lâm Hổ lại cười khẩy.
"Chu Tế Nguyên, cho dù ông có trốn đến chân trời góc biển thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu."
Dứt lời, ông ta cầm con dao đi vào trong phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Chu Tế Nguyên toát mồ hôi hột.
"Ông chủ, ông nhảy cửa sổ trốn đi, để thuộc hạ ngăn chặn ông ta."
Người đàn ông trung niên một lòng trung thành với Chu Tế Nguyên, ông ta cao giọng nói.
Nào ngờ Chu Tế Nguyên lại lắc đầu: "Vô ích thôi, ông ta đã là tu luyện giả, làm sao tôi có thể chạy trốn được."
Lúc này Lâm Hổ đã chậm rãi bước vào, giống như Chu Tế Nguyên nói, ông ta hoàn toàn không sợ Chu Tế Nguyên chạy trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!