Chương 13: Tôi muốn mua nhân sâm

Ăn cơm xong, Lục Kỳ ra về.

Lý Hiên lại gọi mấy tên ẩn vệ vào chơi với Đóa Đóa, còn hắn thì rời khỏi khu biệt thự, tới một hiệu thuốc.

Người bình thường khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử, chỉ có tu luyện giả mới có thể trường sinh.

Lý Hiên chuẩn bị luyện chế một ít đan dược cho con gái ăn, đương nhiên con gái của Lý Xích Đế hắn cũng sẽ thọ vạn năm giống hắn.

Muốn luyện chế đan dược, đương nhiên phải có dược liệu.

Cho dù hắn là cường giả cấp thần thoại thì cũng không thể tay không biến ra đồ được.

Lần này trở về, toàn bộ vật phẩm đều đã vỡ vụn khi hắn xuyên qua thời không nên hắn rất túng quẫn.

Nếu không thì đường đường là một tiên đế, hắn chỉ cần cho con gái ăn một cây bất tử dược là đã đủ để cô bé trở thành cường giả cấm kỵ rồi.

Hiệu thuốc nằm trên con đường sầm uất, xe cộ qua lại nườm nượp trước cửa.

Hắn cảm ứng được trong này có thứ mà mình muốn.

Hắn cần một cây nhân sâm và một quả Tam Dương.

Nhân sâm phải là sâm rừng tối thiểu trăm năm trở lên.

Trong hiệu thuốc này có một cây.

Tên hiệu thuốc là Tham Vương Đường.

Tham Vương Đường là một hiệu thuốc lâu đời ở Sở Châu, đã được thành lập hơn 200 năm, mặt tiền cửa tiệm được thiết kế theo lối cổ xưa, bên trong có không ít khách hàng.

Dù sao ở Sở Châu, đồ của Tham Vương Đường cũng rất chất lượng.

Lý Hiên đi vào trong tiệm, có rất đông người đang xếp hàng bốc thuốc.

Ở một bên khác có một vị thầy thuốc Trung y chịu trách nhiệm chẩn bệnh.

Hầu hết mọi người đều được ông ấy khám rồi mới đi qua bên kia xếp hàng bốc thuốc.

Dựa vào biểu cảm hài lòng của những người đã được chẩn bệnh, có thể thấy ông ấy chẩn bệnh rất chuẩn.

Lý Hiên đi vào trong, không vội đi mua thuốc ngay mà quan sát bài trí trong cửa tiệm trước.

Đột nhiên, hắn để ý thấy trên chiếc cột trụ ở cửa ra vào có khảm một đồng tiền cổ không có gì bắt mắt.

Đồng tiền cổ đó cắm sâu hai phần ba vào thân cột.

Mặc dù cây cột này làm bằng gỗ nhưng vì là gỗ cao cấp nên rất chắc.

Có thể bắn đồng tiền xu găm vào đó ắt không phải là người bình thường.

Lý Hiên còn để ý thấy trên đồng tiền xu đó vẫn còn lưu lại một chút sát khí, e là do tu luyện giả ra tay, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.

"Lẽ nào Tham Vương Đường này có kẻ thù nào chăng?"

Thế nhưng chuyện này cũng chẳng mấy liên quan tới Lý Hiên, hắn không muốn gây chuyện nên đi thẳng tới chỗ quầy bốc thuốc.

"Nếu muốn bốc thuốc thì mời qua bên kia xếp hàng."

Một người thanh niên mặc áo dài nói theo thông lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!