Chương 8: (Vô Đề)

Hầu tước Staunton tỉnh giấc vào rạng sáng và nhận thấy mình không tài nào ngủ lại dù đêm qua anh đã trằn trọc mãi. Anh đã nằm nhìn trân trân lên đỉnh màn lờ mờ tối quen thuộc trên đầu giường. Anh đã đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm sáng trăng, những ngón tay gõ nhịp lên bệ cửa.

Ánh trăng bạc trải khắp mặt hồ.

Staunton cảm thấy bồn chồn. Trong óc anh tràn ngập những sự việc hỗn độn trong ngày

- sắc da xanh xám của cha anh, sự thay đổi của Charles từ một thằng bé vụng về thành chàng trai cao lớn, tự tin, vẻ đẹp mặn mà của Claudia, sự trầm lặng của William, sự lễ phép đúng quy tắc của Augusta, thái độ nồng nhiệt của Marianne dành cho anh, vợ anh ngồi sau khay trà trong bữa trà, vợ anh đang nói chuyện với Twynham và Will trong bữa tối, vợ anh đang chơi piano rất hay và điêu luyện, vợ anh khoác tay Công tước, đang mỉm cười với ông và ép ông nói chuyện.

Anh đã cười thầm trong giây phút đó. Công tước ghét người khác chạm vào mình. Ông chưa từng mỉm cười hay nhận nụ cười từ người khác. Chưa một ai từng bắt chuyện với ông. Và dĩ nhiên chưa một ai từng gọi ông là Cha.

Cô thật là hoàn hảo.

Cô giỏi hơn nhiều so với con chuột lặng lẽ mà anh vốn cần để thực hiện kế hoạch. Là một chú chuột, cô chỉ việc chịu đựng sự khinh thường chứ không làm xáo trộn bầu không khí của ngôi nhà. Còn như giờ đây, cô đang gây ra sự cảnh giác và tức giận.

Chắc chắn ngài Công tước vô cùng nghiêm nghị và các con ông đang cho rằng cô thô tục. Không phải thế, nhưng trong thế giới của họ, sự tự nhiên đồng nghĩa với thô tục. Mà cô là vợ anh, nữ công tước tương lai. Ý nghĩa đó làm họ bị xúc phạm quá mức chịu đựng.

Và khi đứng bên cửa sổ, anh đã hiểu lí do chính xác cho chứng mất ngủ của mình. Cô đang ở phòng bên cạnh, chỉ có hai căn phòng thay đồ ngăn cách họ. Cô là vợ anh. Đêm hôm trước anh đã hoàn tất thủ t hôn nhân và cô đáp lại anh với niềm đam mê cháy bỏng.

Anh sẽ không phiền chút nào nếu được lặp lại trải nghiệm đó. Staunton chợt nhận ra trong nỗi ngạc nhiên

- anh thực sự không nghĩ về cô như một người đàn bà khêu gợi.

Anh quay về giường và nằm thao thức mất một lúc nữa, nhớ lại mùi hương trên tóc cô. Kỳ lạ làm sao khi một mùi hương

- hoặc sự thiếu vắng nó

- có thể làm người ta thao thức. Và mùi xà phòng nữa ! Ngay cả những loại nước hoa đắt tiền nhất anh cũng không thấy có mùi hương đặc biệt đến thế.

Anh nhớ lại lúc mình chầm chậm hít hà hương thơm trên tóc cô, cơ thể anh dồn dập trong cô, và khoái cảm của anh tăng cao với mùi hương đó.

Có một khoái cảm nhất định nào đó, không chỉ là sự giải phóng về thể xác.

Lúc bình minh anh lại thức giấc và không thể ngủ lại. Bầu trời sáng lên qua những tấm rèm cửa sổ. Chim chóc bắt đầu hót ríu rít. Đó là khung cảnh cuộc sống miền quê mà Staunton đã quên. Anh nôn nóng tung chăn ra.

Anh sẽ đi cưỡi ngựa, cho gió thổi bay mớ rắc rối này, giải thoát cảm giác ngột ngạt mà ngôi nhà gây ra cho anh.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, định đi về chuồng ngựa, anh đã dừng phắt lại trên đầu những bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch. Ngoài sân phía dưới nơi anh đứng là con chuột nhỏ của anh, cô ngoảnh đầu lại nhìn lên anh.

Cô đã dậy mặc quần áo và đi ra ngoài vào lúc bình mình vừa chớm ư ?

"Chào buổi sáng, phu nhân," anh nói, ngạc nhiên vì mình có thể nằm thao thức suốt đêm qua vì ham muốn con người xám xỉn này – ngay cả mắt cô cũng bị che khuất dưới vành mũ bonnet màu nâu.

Em không ngủ được, cô nói.

"Lũ chim và mặt trời thông đồng với nhau chống lại em. Em đang đứng đây phân vân không biết nên đi ra hồ hay leo lên đồi."

Lên đồi đi, anh khuyên.

"Ngoài đó có một lối đi bộ rất đẹp sẽ giúp em nhìn bao quát toàn cảnh đồng cỏ, lâu đài và những vùng đất xung quanh."

"Vậy em sẽ đi theo lối đó," cô nói.

Staunton gõ chiếc roi ngựa vào giày, phân vân một át. Có thể, anh đột ngột nói,

"cho phép tôi đi cùng em chứ?"

Tất nhiên rồi.

Cô khẽ mỉm cười với anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!