Charity đã lường trước được vẻ tráng lệ của Enfield Park, nhưng dẫu thế, phòng khách vẫn làm cô bị ngợp khi vừa bước chân vào. Phòng khách ở nhà cô giống một gian phòng trò chuyện ấm cúng hơn, một nơi cả nhà tụ tập khi tất cả mọi người đều trở về vào buổi tối hay khi họ tiếp đón bạn bè và hàng xóm.
Căn phòng này giống như… gì nhỉ? Một khán phòng là hình ảnh duy nhất xuất hiện trong đầu cô. Trần nhà hình vòm cao vút vẽ một cảnh trong thần thoại, song cô không được thảnh thơi để xác định xem đó là cảnh gì. Các bức tường treo những bức tranh lớn đóng khung mạ vàng – hầu hết là tranh phong cảnh.
Đồ nội thất mạ vàng và trang trí lộng lẫy, toát lên vẻ giàu sang, khiếu thẩm mỹ và uy quyền. Khung cửa cũng được chạm trổ công phu. Lò sưởi bằng đá cẩm thạch quả là một công trình nghệ thuật.
Nhưng cô chưa kịp ngắm nghía thêm được gì thì đã phải nín thở và tập trung chú ý vào những người đang ở trong phòng. Ngài Công tước đang trịnh trọng đứng trước lò sưởi, còn tất cả những người khác rải rác quanh phòng, người đứng người ngồi.
Không ai cử động hay nói một câu, mặc dù tất cả những cái đầu đều quay ra cửa khi cô khoác tay chồng bước tới.
Chiếc váy muslin thêu của cô hình như cũng phù hợp với sự kiện này chẳng kém gì địa vị thay đổi đột ngột của cô.
Một lát sau, khi sự choáng váng ban đầu qua đi, cô lại kinh ngạc trước tất cả những người ở đâytrai của họ đã về nhà, thế nhưng không ai nói một lời với anh. Nhân danh Chúa, họ bị làm sao vậy? Câu trả lời không bao lâu đã đến.
Hầu hết những ánh mắt sau ít phút đều hướng về Công tước, và rõ ràng mọi người chờ ông lên tiếng trước. Ông từ từ mở miệng, dù không cần nói gì cũng truyền đạt được thông điệp là ông không hài lòng.
Không ai có quyền trở thành một bạo chúa, Charity nghĩ – nhưng đó là ý nghĩ cô chắc chắn phải giữ cho riêng mình.
"Giờ thì ngài Staunton đã vui lòng tham gia cùng chúng ta," cuối cùng ông nói,
"ta có thể cho mang trà vào rồi. Marianne đâu? Chị rung chuông gọi trà hộ. Phu nhân Staunton có thể được miễn nhiệm vụ lần này."
Mất vài giây Charity mới nhận ra mình là người được miễn nhiệm vụ. Khỏi việc rót trà ư? Cô sao? Nhưng đương nhiên rồi, cô bàng hoàng nhận ra. Là vợ một hầu tước thì cô là người phụ nữ có vai vế nhất ở đây.
Cô càng nghĩ nhiều hơn về chiếc váy muslin thêu hoa của mình.
"Anh Tony, đến đây ngồi cạnh em và nói em biết tại sao anh chẳng bao giờ trả lời thư em," Marianne nói, đứng dậy để kéo dây chuông. Vì cô ta không thèm nhìn Charity và vì chiếc sofa cô ta đang ngồi chỉ dành cho hai người, nên hiển nhiên lời mời của cô ta không bao gồm vợ của anh trai trong đó.
Nhưng Charity đã nhìn ra chỗ cửa sổ và nhóm người nhỏ tụ tập ở đó. Claudia đang ngồi với Augusta, một cánh tay choàng qua vai cô bé, và Charles đứng cạnh họ. Claudia bắt gặp ánh mắt cô và nhìn lại cô một cách thân thiện
- hoặc Charity chọn cách tin như thế khi cô băng qua phòng tới chỗ họ.
Cô sẽ không làm một cái bóng bất kể đó là ý muốn của chồng cô. Cô là một quý cô và những quý cô chưa bao giờ là cái bóng của người khác, kể cả chồng của họ.
Cô mỉm cười niềm nở.
"Em được vào phòng khách để dùng trà rồi ư, Augusta?" cô nói. Chị rất mừng.
Chỉ hôm nay thôi, Claudia nói.
"Vì đây là dịp đặc biệt. Anh Anthony về nhà. Những đứa trẻ khác không được may mắn như thế dù có xị mặt và nài xin thế nào."
"Những đứa trẻ khác ư?"
"Anh Anthony chưa nói với chị sao?" Claudia hỏi.
"Nhưng đến anh ấy cũng chưa gặp đứa nào mà. Ba đứa con của Marianne và Richard - hai gái một trai - cùng hai đứa con trai của em và anh William nữa. Có lẽ sau bữa trà mời chị quá bộ lên phòng trẻ gặp chúng. Chúng sẽ mừng lắm đấy, em đảm bảo với chị."
Charity những muốn ôm chầm lấy cô ấy khi nhận được lời mời. Chí ít cũng có một người bình thường ở Enfield Park. Làm sao Claudia tìm được chiếc váy phù hợp hoàn hảo với màu mắt cô ấy đến vậy?
Cô tự hỏi.
Charles, cô mỉm cười với cậu ta.
"Em được trung đoàn cho nghỉ phép à?"
Thưa phu nhân. Cậu ta cúi chào cứng nhắc.
"Tôi được Công tước gọi về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!