Chương 5: (Vô Đề)

Enfield Park Ở Wiltshire lớn đến mức làm người ta e ngại. Nhưng Charity chợt nhận ra nói thế là còn giảm đi mấy lần. Cô đã sống phần lớn quãng đời trong một ngôi nhà có tám phòng ngủ trên gác nằm giữa một vùng đất xanh tươi rộng tới vài mẫu.

Cô còn thường xuyên tới thăm Willowbourn, tên tòa nhà gần đó của ngài Humphrey Loring và gia đình ông

- Cassandra Loring, là bạn chí thân của cô chỉ kém cô tám tháng

- và vẫn luôn nghĩ nó thật hùng vĩ. Cả hai cơ ngơi đó chỉ đặt vừa một góc của Enfield Park và sẽ chẳng bao giờ được để ý.

Thoạt tiên, sau khi cỗ xe đi qua hai cột cổng đá cao ngất và chòi gác nhỏ xây bằng đá, cô đã nhầm ngôi nhà dower [5] nằm bên phải lối xe chạy là nhà chính và sau đó cảm thấy thật ngốc nghếch khi nhận ra mình lầm, dù cô không nói điều đó thành tiếng, vì gần như khiếp sợ trước kích thước và thiết kế cổ điển hoàn hảo của nó.

Đó mới chỉ là nhà dower thôi sao? Hẳn là thế

- Hầu tước đã cung cấp thông tin về nó và cỗ xe vẫn tiếp tục lăn bánh

[5]Dower house: ngôi nhà mà vợ góa của chủ lâu dài dọn dến ở khi người con kế vị lập gia đình. Người con trai lớn sau khi kết hôn cũng có thể ra ở đó.

Lối xe chạy quanh co giữa hai hàng rào nở đầy hoa, trải dài đến tận bìa rừng rậm rạp lâu đời. Dường như họ đang đi vào một thế giới yên tĩnh hơn, âm u hơn bất kể tiếng vó ngựa lộc cộc và bánh xe lạo xạo. Charity nhìn xung quanh trong tâm trạng băn khoăn.

Nhưng những cánh rừng đã lùi về sau khi họ đến một con sông và băng qua nó trên một cây cầu theo phong cách của kiến trúc sư Andrea Palladis

- một công trình vĩ đại. Cô nghiêng lại gần cửa sổ để nhìn cho rõ.

Qua cầu, cỗ xe chạy lên một sườn dốc thoai thoải, băng qua những đồng cỏ và hoa được chăm sóc cẩn thận và thẳng hoặc có một thân cổ thụ xù xì. Bên tay phải cô là những ngọn đồi xanh rì. Nhưng cô nhanh chóng bị thu hút hoàn toàn bởi một ngôi nhà vừa hiện ra trong tầm mắt.

Gần như là một sai lầm tức cười nếu gọi đó là nhà. Nó là một lâu đài nguy nga theo kiến trúc cổ điển, xứng đáng làm một cung điện cho nhà vua. Nhưng nó là nhà của Công tước Withingsby, cha chồng cô. Một ngày nào đó chồng cô sẽ trở thành công tước và là người sở hữu tất cả.

Thế mà sáng hôm qua cô đã nghĩ mình sẽ lấy một ngài Earheart bình thường.

Charity nuốt những lời định nói xuống. Chồng cô vẫn im lặng

- giống như ngày hôm qua và phần lớn hôm nay. Cô đã cố gợi chuyện, nhưng phải thừa nhận rằng cô đã chọn những đề tài kém hấp dẫn.

Sáng nay cô đã ngây thơ tưởng rằng sẽ dễ giao tiếp với anh hơn trong ngày hôm nay, dù cô không hề có một giây nào nhầm lẫn chuyện xảy ra đêm qua với tình yêu và không mong nó tạo được bất kỳ thay đổi nào trong những kế hoạch tương lai của anh.

Tuy nhiên cô đã trông chờ một không khí dễ chịu và ấm áp hơn giữa họ.

Cô đã sai hoàn toàn. Sự thật đi ngược lại. Việc họ đã có quan hệ vợ chồng có vẻ không mang ý nghĩa nào với anh mà chỉ làm cô ngượng ngùng khó chịu. Cô vẫn nhớ những nơi và những cách anh đã chạm vào cô và cố gắng không nhìn vào đôi tay anh

- đôi bàn tay với những ngón dài, rất đàn ông.

Cô vẫn nhớ anh đã ở sâu trong cơ thể cô, và chuyển động mạnh mẽ ở đó hàng bao nhiêu phút. Cô vẫn nhớ niềm sung sướng mãnh liệt đến sửng sốt mà những chuyển động ấy đã đem lại cho mình.

Chuyện đó đã xảy ra với người đàn ông ăn mặc không chê vào đâu được, vẻ mặt khó đăm đăm, và cực kỳ đẹp trai này. Đáng lẽ nó phải mang họ lại gần nhau hơn, dù thiếu đi xúc tác quan trọng là tình yêu. Làm sao họ có thể tiếp tục làm hai người xa lạ khi cơ thể họ đã gần gũi nhau đến thế?

Nhưng có vẻ cô đã biết được nhiều điều. Lúc trước anh nói với cô anh nổi tiếng là một kẻ phóng đãng. Như thế nghĩa là hành động đêm qua rất quen thuộc đối với anh. Cô chỉ là một trong chuỗi dài những phụ nữ

- và hẳn là người kém cỏi nhất trong số đó. Đó là một ý nghĩ kỳ lạ.

Đối với cô trải nghiệm ấy thật choáng ngợp, và cô vẫn chưa rõ liệu mình nên vui mừng hay ân hận vì đã nếm trải nó.

Nhưng cỗ xe đang tiến rất nhanh đến ngôi nhà

- lâu dài

- và nỗi lo lắng đã song hành với cô suốt ngày hôm nay tăng lên gấp mười lần. Cho dù đến dây với tư cách gia sư thì cô cũng sẽ run lên vì sợ hãi. Nhưng cô không đến đây với tư cách gia sư.

Cô đến đây với tư cách là vợ của 1 người thừa kế

- một người vợ không ai mong đợi. Cô miết hai bàn tay lên những nếp áo choàng màu nâu và tràn đầy biết ơn vì đôi găng tay vẫn chưa thủng lỗ chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!